Ghiền Internet

 Tác giả: Nguyễn Thượng Chánh

 GHIỀN INTERNET

Ngày nay việc sử dụng Internet được xem như là một phần trong sinh hoạt hằng ngày của đa số chúng ta. Internet là tai mắt và đồng thời cũng là sợi dây liên lạc (email, chat) giữa mọi người với nhau.

 Chúng ta, trong đó có bạn và cả tôi nữa, đều ít nhiều đều ghiền Internet chẳng khác nào mình ghiền…một loại ma túy tinh thần nào đó.

Lợi ích của Internet thì đã quá rõ ràng rồi, tuy nhiên nó cũng đã bị một số người chỉ trích và kết án thậm tệ như là một trong nhiều nguyên nhân gây nên tội phạm trong xã hội.

 Ngoài ra, nó còn bị American Psychiatric Association gán thêm cho một tội khác nữa, đó là việc lạm dụng Internet một cách thái quá có thể làm cho người sử dụng bị xáo trộn về tâm thần, một hiện tượng mà các nhà tâm lý học gọi là Internet addiction disorder hay IAD.

Cũng may là American Medical Association đã không nhìn nhận IAD là chẩn đoán của một bệnh lý thật thụ.

 ĐÚNG LÀ GHIỀN RỒI

 Gần đây, một khảo cứu về việc sử dụng Internet và cell phone do JWT survey thực hiện trên 1011 người Hoa kỳ từ 18 tuổi trở lên gồm có 42% đàn ông và 58% đàn bà, đã đi đến kết luận là dân Mỹ đứng đầu thế giới về vụ ghiền Internet.

 Cell phone và Internet chiếm một chỗ đứng quan trọng trong đời sống của người Mỹ, bởi vậy nếu hỏi họ có thể chịu đựng được bao lâu nếu không có Internet thì, 21% trả lời hai ngày, 19% trả lời vài ngày, một trong năm người trả lời là có thể chịu đựng được một tuần lễ.

 Bất luận tuổi tác, 59% đàn ông và 50% đàn bà đều có thể chịu đựng tình trạng thiếu Internet chỉ trong vài ba ngày mà thôi. Cảm giác chung của họ là nếu vì lý do nào đó mà không có Internet khi họ muốn, thì họ có cảm tưởng như thiêu thiếu một cái gì đó rất quan trọng.

Nói chung, 28% người được thăm dò cho biết họ nhìn nhận họ để rất ít thời gian cho những sự tiếp xúc trực tiếp mặt đối mặt, vì họ bận xem Internet hoặc Cell phone hoặc nghe nhạc mp3 hay bận chơi games điện tử.

 Còn 20% thú nhận dành ít thời gian hơn lúc xưa cho những chuyện vợ chồng!

 XEM EMAIL BẤT CỨ CHỖ NÀO

 – 25% thú nhận thường đem Internet lên tận giường ngủ (laptop hoặc cell phone) để xem. Trước khi ngủ, họ check email cuối cùng và đôi khi họ ngủ quên mà trong tay vẫn còn cầm cái cell phone.

– 43% cho biết họ để email mở thường trực cạnh bên giường để có thể nhận biết giữa đêm     nếu có ai gởi mail đến.

– 59% người Mỹ đọc email khi vừa về tới nhà.

 – Đọc ở nhà chưa đủ, một số 12% còn xách laptop hoặc mang cell phone theo vô nhà thờ để check email trong lúc Cha đang làm lễ ở phía trước.

– 37% check email lúc họ đang lái xe.

 – 53% check email luôn cả lúc họ đang ở trong phòng tắm.

 CHƠI GAMES VÀ NGHE NHẠC

Thật không ngờ chính phái nữ có nhiều máy để chơi games nhất: 44% ở phụ nữ so với 39% ở nam giới.

 34% người được thăm dò cho biết họ có iPod hoặc dụng cụ cá nhân khác để nghe nhạc.

 Đa số là giới trẻ chiếm 49% so với 15% những người trên 55 tuổi.

INTERNET THAY ĐỔI LỐI SỐNG CỦA NHIỀU NGƯỜI

– 73% người được thăm dò cho biết họ đã thay đổi cách mua sắm của họ. Càng ngày họ càng có khuynh hướng mua sắm kiểu online nghĩa là qua Internet.

 – Internet được rất nhiều người ưa thích vì tính tiện dụng của nó.

– Internet giúp chúng ta phương tiện trau dồi kiến thức và sự hiểu biết qua hai công cụ tìm kiếm rất thực tiển đó là Google và Yahoo. Kế đến, email cá nhân thường được tham khảo qua cái computer cá nhân ở nhà.

 Có một điểm tiện lợi là các địa chỉ Hotmail và Gmail có thể được mở ra xem ở bất cứ một computer nào khác hoặc kể cả qua cell phone. Giới trẻ thường trau đổi tin tức cho nhau qua email.

Các sites Facebook, MySpace không được dân Mỹ chiếu cố cho lắm nên được xếp vào hàng thứ 7 sau những sites như MyYahoo hay iGoogle và những sites có chuyên đề cá nhân như thể thao, nhạc, chụp ảnh, kỹ thuật, nhật báo và tạp chí điện tử, v.v…

 KẾT LUẬN

 Gọi là Ghiền Internet có đúng hay không? Chắc là đúng thôi, nhưng không phải là một loại ghiền ghê gớm bệnh hoạn như ghiền rượu, ghiền thuốc lá, ghiền đi casino, v.v…

 Ghiền Internet có thể giúp chúng ta giải tỏa stress, giải khuây, thoát ly, thêm nhiều bạn bè mới, du lịch trong không gian, giúp chúng ta mở rộng tầm nhìn, tăng thêm kiến thức,v.v… Nhờ đó, nó còn giúp chúng ta hiểu được thêm nhiều khía cạnh của nhân sinh cũng như các hỉ nộ ái ố cay đắng ngọt bùi trong cuộc sống! Nhưng cũng đôi khi có một số bà vợ lại ghen với cái computer mới là lạ chớ.

 Internet là con dao hai lưỡi, có mặt tốt nhưng cũng có mặt xấu của nó, điều quan trọng là chúng ta phải biết lựa chọn nó cho đúng mà thôi…Mà thế nào là đúng, thật khó biết?

 Câu trả lời là cũng còn tùy theo hoàn cảnh và cá tánh của mỗi người nữa.

 Thôi, nếu thích thì cứ việc…ghiền, nhưng hãy nhớ câu…cái gì thái quá đều không tốt…hay nói theo Tây là «Toutes les extrêmes sont mauvaises»./.

Khi những người yêu nước bị biến thành tội phạm

 

Hiện đã được 4 năm kể từ cuộc biểu tình của sinh viên, học sinh hồi tháng 12 năm 2007 trước Lãnh Sự Quán TQ tại Saigòn.

“Tội” yêu nước

Khẩu hiệu “Hoàng Sa-Trường Sa là của VN” xuất hiện dũng cảm trên nón, trên áo của blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải – và mãi đậm nét trong tâm khảm của người dân Việt yêu nước – để phản đối hành động xâm lược từ Phương Bắc. Nhưng, cho tới giờ, blogger Điếu Cày vẫn biệt tâm vì “tội yêu nước” ấy.

Và những blogger khác cũng vì nặng lòng với quê hương, như Anh Ba SG, Tạ Phong Tần, cũng cùng chung số phận, trong khi các blogger cùng chí hướng với Điếu Cày – từ Trăng Đêm, Uyên Vũ, Thiên Sầu, Bùi Chát cho tới Đông A SG, Hồ Lan Hương tiếp tục bị giới cầm quyền trong nước trù dập đáng ngại…

Nhân thời điểm đánh dấu 4 năm kể từ sự kiện mùng 9 tháng 12 năm 2007 đó, Blogger Mẹ Nấm lưu ý cảnh nhiễu nhương tiếp diễn trong chiều hướng vô cảm và tắc trách của giới cầm quyền đối.

“Những người tham gia xuống đường chống Trung Quốc tại Sài Gòn vẫn tiếp tục bị đe dọa, bị trấn áp bằng nhiều hình thức như: đánh nguội, bắt nguội, áp lực với nơi đăng ký tạm trú, hăm dọa gia đình, bị tông xe, bị mất việc làm…

Năm 2011, những người yêu nước còn bị bao vây trước cửa nhà, bị nhấc bổng, bẻ quặt tay, bị đạp vào mặt, bị hốt lên xe buýt, bị đưa vào trung tâm phục hồi nhân phẩm. Những nhà văn lão thành, các bác cựu chiến binh bị đưa lên truyền hình, bị bôi xấu là những kẻ phản động, là những người bị giật dây và bị kích động bởi thế lực thù địch vô hình bên ngoài. Tệ hơn là có người mất tích ngay trong đồn công an như chị Bùi Hằng.

Thảm hại hơn, người con đi tìm mẹ cũng bị bắt một cách ngang nhiên, vô cớ, bất chấp luật pháp và đạo lý con người. Năm 2011, nhiều người bị giam giữ 2 ngày, 3 ngày, 5 ngày ở trại giam Hỏa Lò, để hiểu, để thấm thía hơn tình yêu Tổ quốc của mình. Chua chát làm sao? Phải hiểu thế nào cho đúng cụm từ “”Độc lập – Tự do – Hạnh phúc” ???”

Cảnh nhiễu nhương đó tương phản với lời khẳng định của các quan chức VN, kể cả Thủ tướng VN, ông Nguyễn Tấn Dũng, rằng Hoàng Sa, Trường Sa thuộc chủ quyền VN, tương phản với cảnh ngư dân Việt tiếp tục bị “tàu lạ” “trấn lột”, hành hung, bắn giết ngay trong ngư trường truyền thống của VN, tương phản với tình trạng – vẫn theo lời blogger Mẹ Nấm – “Từ khung màn hình, 90 triệu người dân chưa bao giờ được nghe tiếng hô uất hận nhưng kiêu hãnh Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam của những công dân Việt Nam yêu nước ở Hồ Gươm Hà Nội, ở công viên 30/4 Sài Gòn”.

Và “Bốn năm sau ‘Ngày vì Hoàng Sa – Trường Sa thân yêu’, vẫn có nước mắt rơi và cả máu phải đổ vì biển đảo của tổ tiên” khiến cho mỗi người bày tỏ lòng yêu nước “đều có thể trở thành một Điếu Cày bị giam giữ mà không có phán xét của toà, không một thông tin gì đến với thân nhân”.

Cũng trong chiều hướng “tội yêu nước” ấy, blogger Hà Văn Thịnh từ Huế có bài “Ta đang sống ở thời nào đây”, mở đầu rằng:

“Gần Tết, trăm công ngàn việc với vô vàn nỗi buồn lo vì tiền thì ít, chi tiêu lại nhiều, dạy bù, chuẩn bị vào mùa thi… Thế nhưng, không thể không viết vì cái đau nhất, chán nhất là ngần này tuổi đầu vẫn không thể nào biết định hướng XHCN nổi là mình đang sống (hay là đang chết mòn) trong cái thời buổi nào?…Đồng ý rằng vi phạm trật tự xã hội quá quắt thì phải có biện pháp giáo dục thích đáng, nhưng đem người vào trại cải tạo 2 năm không cần xét xử thì có lẽ là chuyện chỉ có ở Việt Nam.

Đó là chưa nói rằng người ấy, tội ấy là tội yêu nước quá nên mới đi biểu tình, nên mới bị tập trung cải tạo; còn như tôi, yêu vừa vừa thì ngồi nhà và… thở dài và chờ kiểm điểm! Cái đòn răn đe, dằn mặt này nghe chừng gớm ghê và đầy ẩn ý. Dù sao chăng nữa, xét về cái nguyên cớ yêu nước thực thà dẫu có cộng vô cả ngàn lỗi bị xúi giục, kích động vẫn chưa thể đến mức bị giam cầm trái phép đến 2 năm. Xem ra, đi ở tù còn ít ngày hơn, tội lỗi nó cũng rành rẽ hơn là cải tạo hay “giáo dục”. Nếu trên đời này còn có hình thức giam cầm, đày đọa con người hiểm ác hơn, mù mờ hơn, đau đớn hơn cả đi tù bằng cái mỹ từ “giáo dục” thì đó đích thị là sáng tạo của nền dân chủ vạn lần hơn nơi giãy chết xứ người.”

,b>Những chuyện cười ra nước mắt
GS Hà Văn Thịnh nhân tiện dẫn chứng cảnh “Ta đang sống ở thời nào đây ?” khi chứng kiến “chỉ một ngày thôi” trên báo mạng trong nước, từ chuyện bệnh nhân bị hư một quả thận nhưng bác sĩ “lỡ tay” cắt hết cả 2 quả mà ban Giám đốc bệnh viện chỉ cho làm “Kiểm điểm” về sai sót liên quan mạng sống con người; rồi nhiều vụ chỉ “Kiểm điểm” thôi nhưng không thể không “cười ra nước mắt” như Vinashin, tiền polymer, lương cả trăm triệu đồng/1 tháng của lãnh đạo điện lực VN (EVN); lãnh đạo công an chỉ “nhắc nhở” anh em CSGT về những vi phạm “quá quắt” cho tới “văn hoá trả lời …chỉ là hai từ im lặng”. Theo GS Hà Văn Thịnh thì “Sơ sơ vài dẫn chứng để mà đau, mà xót chứ nếu viết sử thì phải “hàng vạn” trang mới đủ về những gì được kiểm điểm, tường trình, xem xét, nhắc nhở, im lặng…” trong cái thời mà ông và mọi người dân Việt trong nước đang “è cổ ra mà sống”.

Qua bài “Tình trạng vô pháp luật ở VN hiện nay: Căn nguyên và thách thức cho bản Hiến pháp mới” được phổ biến trên nhiều trang mạng nhật ký, tác giả Lê Anh Hùng nhận thấy “căn bệnh trầm kha” về thực trạng vô pháp luật này khi thể chế hiện hành không ngăn chận được, mà còn khiến cho vấn đề trở nên trầm trọng hơn. Tác giả nhận xét:

“Quan sát tình hình đất nước trong nhiều năm qua, người ta hẳn sẽ dễ dàng đi đến nhận định rằng xã hội Việt Nam đang ngày càng rơi vào tình trạng vô pháp luật. Từ Kết luận của Bộ Chính trị là không xử lý kỷ luật một ai trong vụ Vinashin cho đến hình ảnh các chiến sỹ cảnh sát giao thông qua loạt bài “Nhức nhối nạn mãi lộ: Ghê hơn cướp cạn” của báo Tuổi Trẻ; từ vấn nạn chạy chức, chạy quyền, chạy dự án… cho đến tình trạng chen lấn xô đẩy, chạy ngang chạy tắt trên các đường phố ở các đô thị đông đúc; từ các vụ bắt bớ người biểu tình ôn hoà một cách tuỳ tiện ngay giữa lòng Thủ đô ngàn năm văn hiến cho đến các vụ quan tỉnh, quan huyện gây ra bao cái chết oan uổng cho những người dân vô tội; từ chuyện ông Chủ tịch Hội đồng Quản trị Vinashin “dám” phớt lờ ý kiến chỉ đạo của ông Thủ tướng trong vụ mua tàu Hoa Sen cho đến các vụ khiếu kiện vượt cấp diễn ra trên khắp mọi tỉnh thành, v.v., thảy đều minh chứng cho nhận định đó.

Điều đáng nói là với cơ chế kiểm duyệt báo chí ngặt nghèo ở Việt Nam, những hiện tượng mà báo chí đưa tin công khai như thế mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, và tình hình xem ra đã đến hồi vô phương cứu chữa.”

Nhà dột từ nóc
Theo tác giả Lê Anh Hùng thì Pháp luật là một cơ chế cưỡng bách của xã hội, bao gồm các quy tắc điều chỉnh mối quan hệ giữa các chủ thể khác nhau trong xã hội, do những người đại diện chính trị vốn được lựa chọn thông qua một quy trình chính trị soạn ra và áp đặt từ trên xuống… Do đó “một khi hệ thống pháp luật của một quốc gia có vấn đề thì điều đó có nghĩa là vấn đề ấy bắt nguồn từ trên xuống. Nên người ta thường nói “Thượng bất chính, hạ tắc loạn” hay “Nhà dột từ nóc” là vì vậy.

Tình trạng “Thượng bất chính, hạ tắc loạn” khiến người ta liên tưởng tới bạo quyền có liên quan đến chủ quyền và cả nhân quyền – tại quê hương VN.

Qua bài “Bạo quyền, chủ quyền và Nhân quyền”, nhà dân chủ Phạm Hồng Sơn từ Hà Nội nhận định:

“Dù được thừa nhận muộn màng, nhưng Nhân quyền đã tiến những bước rất nhanh về thời gian và rất rộng về không gian và ý nghĩa để “vượt lên” Bạo quyền và “nâng đỡ”, “nâng cấp” cho Chủ quyền – từ ý nghĩa chủ quyền của một quân vương, một thủ lĩnh trở thành Chủ quyền của nhân dân, Chủ quyền quốc gia. Hôm nay, Bạo quyền đã trở thành một từ đáng xấu hổ, đang bị truy đuổi và đang bị gạt khỏi thế giới con người. Thì Nhân quyền đã là một từ đầy yêu mến, là nỗi khao khát, là giá trị phổ quát cho nhân loại ở khắp nơi, từ Á sang Âu, từ Đông sang Tây.

Dĩ nhiên, Nhân quyền không phải là từ ưa thích của những người còn dùng Bạo quyền dù chính họ không thể phản đối hay dám tranh luận công khai về Nhân quyền. Chỉ trong hơn 50 năm qua, lịch sử loài người đã chứng tỏ Nhân quyền không chỉ giúp mang lại nguyên vẹn Chủ quyền quốc gia trở lại trong tay người dân một dân tộc mà còn đảm bảo cho từng cá nhân của dân tộc đó đạt được Hạnh phúc riêng mà vẫn giữ được Nhân phẩm…”

Theo BS Phạm Hồng Sơn thì lịch sử hơn 50 năm qua cũng cho thấy khi thiếu hoặc không có Nhân quyền, thì Chủ quyền quốc gia giành được từ ngoại bang sẽ lại rơi vào tay Bạo quyền, và “dân tộc sẽ chắc chắn trở lại kiếp nô lệ cho chính người đồng tộc; đạo đức xã hội sẽ bị đẩy về phía cầm thú; lãnh thổ, lãnh hải, tài nguyên quốc gia sẽ thành tài sản riêng của một nhóm người, một gia đình hay một đảng; người còn lương tri, yêu nước sẽ bị biến thành tội đồ, kẻ trục lợi, bán nước được ca ngợi, tôn vinh, còn quân xâm lược sẽ được bảo vệ, che chở.

Trung Quốc, Bắc Triều Tiên, Cu Ba, Afghanistan thời Taliban là những chứng cớ rõ ràng cho các diễn tiến lịch sử vừa kể. Nhưng minh họa đầy đủ nhất cho diễn tiến đó, chỉ có thể là: Việt Nam hôm nay”. BS Phạm Hồng Sơn nhân tiện lưu ý rằng nếu chỉ than vãn, buồn đau, cầu xin, chờ đợi hay nhờ vả chưa bao giờ có thể mang lại Nhân quyền đích thực. Và ông trích dẫn lời triết gia người Anh John Locke hồi thế kỷ 17 và nhà triết học Mạnh Tử thuộc nhà Chu của Trung Hoa trước đó 20 thế kỷ, đều cho rằng: “Người dân có quyền đứng lên gạt bỏ chính thể đã xâm phạm hay không đảm bảo được những quyền tự nhiên của con người.”

@ VietInfo

Chiếm giữ Ô Khảm: 99 phần trăm của Trung Quốc

Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011
Elizabeth C. Economy, Council on Foreign Relations
Nguồn: http://on.cfr.org/ukhy4w
neofob, x-cafevn.org, chuyển ngữ

Dân chúng trong một cuộc biểu tình ở thôn Ô Khảm vào ngày 13 tháng 12, 2011, tiến hành mặc niệm cho một nhà lãnh đạo địa phương chết trong giam giữ bởi công an.  Biểu ngữ viết “Mọi người có trách nhiệm chống tham nhũng và hối lộ.”(Stringer/ Ảnh của Reuters)

  Tất cả bắt đầu từ một vụ phản đối mua bán đất bất hợp pháp và giàn xếp bầu cử.  Theo điều tra của tạp chí Trung Quốc Tài Kinh, chính quyền địa phương ở thôn Ô Khảm của tỉnh phía nam Quảng Đông đã kiếm trên 700 triệu nguyên (tương đương khoảng 110 triệu USD) từ việc bán đất của hợp tác xã nhưng họ chỉ trả 550 nguyên (khoảng 86 USD) cho mỗi dân làng.  Ngoài ra, bí thư đảng và trưởng thôn đã dàn xếp những vụ bầu cử địa phương để tại vị hơn 40 năm.  Dân làng đã không hài lòng về tình trạng này trong nhiều năm và đã gửi thư kiến nghị từ năm 2009.  Tuy nhiên chẳng có giải pháp nào cho đến khi dân chúng cuối cùng xuống đường vào tháng Chín.

  Tin tốt là vào cuối tháng Mười Một sau vài tháng biểu tình — một số là bạo động — những dân làng đã thành công trong việc khai trừ hai người lãnh đạo thôn.  Truyền thông Trung Quốc lý luận vào lúc đó rằng Quảng Đông, dưới quyền Bí thư tỉnh Ủy Uông Dương (một ứng viên cho Ủy Ban Thường Vụ, Bộ chính trị Đảng Cộng Sản Trung Quốc cho thời kỳ chuyển tiếp 2012-2013) đang theo đuổi một cách tiếp cận mới đối với bất ổn xã hội. Ông cố gắng “cân bằng giữ vững ổn định và những quyền cơ bản cùng lúc giúp đỡ nhân dân bày tỏ nhu cầu của mình.”

  Tin không hay là cân bằng đó không hẳn là đúng.  Trong những ngày gần đây, dân làng Ô Khảm đã giành quyền kiểm soát thôn, biểu tình chống lại sự tàn bạo của công an đã dẫn đến cái chết của Tiết Cẩm Ba vào 11 tháng 12, một người lãnh đạo biểu tình.  Truyền thông Trung Quốc đã im bặt.  Chẳng có bàn tán gì về cách thức mới mẻ đối phó với những nhà biểu tình.  Vào ngày 14 tháng 12, quyền thị trưởng của thành phố Sán Vĩ, Vương Mông Huy nói rằng đối với những tổ chức có kế hoạch “gây rối”, chính quyền sẽ quyết tâm bẻ gãy những hành động phá hoại tài sản công và cản trở công vụ.  Chính quyền địa phương hiện giờ đang cố gắng bỏ đói dân làng bằng cách thiết lập chốt chặn với lính canh chung quanh làng để ngăn thực phẩm và các tài nguyên khác đến và lao động bỏ đi.

  Cuối cùng thì việc vây hãm sẽ chấm dứt nhưng thách thức căn bản đối với Bắc Kinh thì không. Mỗi năm, cho dù có sự tăng trưởng kinh tế ấn tượng của Trung Quốc, con số những cuộc biểu tình tiếp tục gia tăng.  Theo một con số ước đoán, Bắc Kinh hiện nay đương đầu với 180 000 vụ được gọi là “tập trung đám đông”.  Câu hỏi tại sao cho những vụ biểu tình này chẳng phải là bí ẩn gì: sự vắng bóng của cai trị theo pháp luật [tạm dịch từ rule of law — ND], minh bạch, và trách nhiệm của quan chức.  Những điều này là những nguyên tố xây dựng nên hệ thống chính trị quốc gia và cho phép tham nhũng nở rộ.  Trong trường hợp Ô Khảm, những dân làng đang biểu tình phản đối tham nhũng ở cả những vụ bán đất và quy trình bầu cử.  Cho dù những người biểu tình phản đối vì những vấn đề này hay môi trường hay sản phẩm kém, căn nguyên là như nhau.

  Bài học mà Bắc Kinh học từ biểu tình ở Ô Khảm có lẽ sẽ không hơn “Đã đến lúc phát động [không hiệu quả] chiến dịch chống tham nhũng”. Bài học thật sự, tuy vậy, là đã đến lúc lắng nghe những gì Thủ tướng Ôn Gia Bảo phát biểu cách đây vài tháng ở Đại Liên: Chúng ta phải điều hành đất nước bằng pháp luật…Chúng ta cần giữ vững công bằng pháp lý…Những quyền dân chủ và lợi ích của nhân dân được ghi trong Hiến Pháp phải được bảo vệ.  Những điều quan trọng nhất là quyền được bỏ phiếu và được biết, tham gia, và giám sát công việc của chính phủ. Nói thẳng ra, nếu thế hệ thứ năm của giới lãnh đạo Đảng không nghe lời Ôn Gia Bảo và nắm bắt lấy chủ động về cải cách chính trị, tình hình càng trông có vẻ rằng nhân dân Trung Quốc sẽ làm điều đó.

@X-Cafe