Vẻ đẹp hình thể người phụ nữ qua các thời kỳ

Bằng cách lựa chọn những bức tranh vẽ phụ nữ, Umberto Eco cho thấy sự thay đổi trong quan niệm về vẻ đẹp hình thể trong cuốn “Lịch sử cái đẹp”.

tranh nghe thuat anh 1
1000 năm TCN: Bức Thần chiến tranh và Vệ nữ, xuất xứ từ Pompei, trưng bày tại Bảo tàng khảo cổ quốc gia, Napoli. Venus được coi là người bảo trợ và người giám hộ của thành phố Pompeii. Nữ thần Tình yêu là một chủ đề phổ biến trong các bức bích họa thời này tại Pompeii, đặc biệt là mối tình của nữ thần với Mars – thần Chiến tranh. Trong bức tranh, thần Chiến tranh để mặc cho Cupid, con trai của thần Vệ nữ, nghịch chơi vũ khí của mình. Ảnh: Belser.
tranh nghe thuat anh 2
Khoảng 1482: Sự ra đời của thần Vệ nữ của Sandro Botticelli, treo tại Phòng Trưng bày Uffizi, Firenze. Trong tranh, ta thấy một chiếc thuyền mang hình vỏ sò, nhẹ nhàng cập bến. Vỏ sò này tượng trưng cho sự màu mỡ, khả năng tạo ra sự sống. Trên vỏ sò chính là Vệ nữ, với vẻ đẹp cổ điển, yêu kiều. Bên trái tranh là thần Gió Tây Zephyrus và vợ – nữ thần Hoa Flora. Cả hai bay lượn trên không trung, trong khi Zephyrus thì thổi gió đẩy thuyền cho Vệ nữ, Flora phủ hoa hồng, tôn vinh Vệ nữ. Bên phải, một trong các nữ thần bốn mùa Horae chờ đón Vệ nữ, giơ ra một chiếc áo choàng đỏ, chực che trở Vệ nữ. Các nhân vật trong tranh của Botticelli có nét đẹp hài hòa, nửa thực nửa mơ. Để tạo được cảm giác này, Botticelli phác thảo những đường nét vừa thẳng vừa khúc khuỷu để tạo sự vận động cho nhân vật, sau đó vẽ các đường nét mảnh, đường viền ít khối nổi. Ảnh: Google Art Project.
tranh nghe thuat anh 3
1797-1800: Tranh Maja khỏa thân của Francisco de Goya y Lucientes, trưng tại Bảo tàng Quốc gia Prado, Madrid. Bức tranh nổi tiếng vì ánh nhìn của người phụ nữ – thẳng thắn, không chút xấu hổ. Bức tranh của Goya khi được công bố đã khiến giới chức trách và công chúng phẫn nộ. Dù vậy, đến nay, tác phẩm được xem như đã góp phần mở rộng giới hạn của nghệ thuật, cho thấy một cái nhìn phóng khoáng mới mẻ về vẻ đẹp phụ nữ. Ảnh: Medium.
tranh nghe thuat anh 4
1833: Bức Maddalena sám hối của Francesco Hayez tại Phòng Trưng bày Nghệ thuật Hiện đại, Milano. Trong bức tranh này, nét mặt Vệ nữ gợi cảm giác u sầu, đau buồn, tượng trưng cho sự xung đột muôn thuở giữa đức tin tôn giáo và những dục vọng trần thế. Tranh cho thấy một xu thế hướng tới cái đẹp sầu bi của thế kỷ XIX. Ảnh: Fine Arts America.
tranh nghe thuat anh 5
1892: Tranh Aha oe feii? của Paul Gauguin, trưng tại Bảo tàng Ermitaž, Sankt-Peterburg. Tên tác phẩm có nghĩa là “Ghen à?”. Câu chuyện đằng sau bức tranh này được hé lộ trong cuốn nhật ký của người họa sĩ: hai chị em gái mới lên bờ sau khi tắm, họ nói chuyện tình yêu hôm trước và chuyện tình yêu sẽ đến mai kia; một người thốt lên: “Ghen à?”. Trong bức thư gửi một người bạn, Gauguin cho biết đây là bức tranh ông thích nhất. Bức tranh gợi nên sự phóng khoáng, vừa hồn nhiên ở đảo Tahiti. Ảnh: pushkinmuseum.art.
tranh nghe thuat anh 6
1908: Tranh Tiên cây Dryad của Pablo Picasso, trưng tại Bảo tàng Ermitaž, Sankt-Peterburg. Hình bóng của người phụ nữ trong tranh không gợi cảm một cách truyền thống, nhưng cách phối màu, cách hình khối cơ thể người phụ nữ tạo thành một tư thế gợi nên một cảm giác khiêu khích. Tác phẩm phản ảnh bản chất đầy mâu thuẫn của con người. Ảnh: Fine Arts America.
tranh nghe thuat anh 7
1909: Tranh sơn dầu Salomé của Gustave Klimt, treo tại Phòng Trưng bày Nghệ thuật Hiện đại Venezia. Cái nhìn của người phụ nữ trong tranh có phần lạnh hơn một phiên bản khác do chính Klimt vẽ năm 1901, nhưng ngôn ngữ hình thể cho thấy một sự mãn nguyện quái lạ. Tác phẩm này khắc họa Salomé, một công chúa Do Thái, con gái riêng của Herod Antipas, người đã ra lệnh chặt đầu John the Baptist (Người rửa tội). Ảnh: Opisanie-Kartin.

Anh Vũ / Zing

Khoa học tìm ra số giờ ngủ chính xác mỗi đêm khiến bạn hạnh phúc nhất

Không phải 8 giờ cũng không phải 6 giờ 48 phút… mà con số chính xác khiến bạn hạnh phúc nhất mỗi khi thức dậy đó là 7 giờ 6 phút cơ.

Chúng ta vẫn biết giấc ngủ vô cùng quan trọng và ngày càng có nhiều nghiên cứu chỉ ra, thời lượng giấc ngủ, thói quen ngủ sẽ ảnh hưởng tới hạnh phúc, sức khoẻ của ta ra sao.

Một nghiên cứu mới đây của các nhà khoa học còn chỉ ra cho chúng ta chính xác thời lượng ngủ để khiến ta hạnh phúc nhất.

Ngủ 7 tiếng 6 phút sẽ khiến bạn thật sự hạnh phúc

Cuộc khảo sát được tiến hành trên 2.000 tình nguyện viên đã hé lộ nhiều điều bất ngờ về cách họ tăng thêm hạnh phúc trong cuộc sống.

Theo đó, những tình nguyện tự đánh giá mình là người “hạnh phúc nhất” ngủ ít hơn người tự đánh giá là “hoàn toàn hạnh phúc”. Điều bất ngờ là họ cùng ngủ 7 tiếng nhưng chỉ khác nhau số phút mà thôi. Và nhóm người chia sẻ họ thuộc team “hơi hạnh phúc” lại chỉ ngủ có 6 tiếng 54 phút.

7 tiếng là thời lượng tối thiểu của giấc ngủ nhưng nếu ngủ thêm 6 phút nữa sẽ là thật sự tuyệt vời.
7 tiếng là thời lượng tối thiểu của giấc ngủ nhưng nếu ngủ thêm 6 phút nữa sẽ là thật sự tuyệt vời.

Theo khuyến nghị của Cơ quan Dịch vụ sức khoẻ quốc gia NHS (Anh) thì 7 tiếng là thời lượng tối thiểu của giấc ngủ nhưng nếu ngủ thêm 6 phút nữa sẽ là thật sự tuyệt vời.

Nếu bạn ngủ ít hơn 6 tiếng 48 phút, điều đó đồng nghĩa với việc bạn sẽ thấy hoàn toàn không hạnh phúc trong các mối quan hệ. Sự lo lắng sẽ thường trực hơn bao giờ hết.

Nhiều báo cáo đã chỉ ra, việc sử dụng máy tính nhiều, smartphone hay mang việc về nhà… sẽ khiến giấc ngủ của bạn trở nên kém hơn hẳn do stress luôn thường trực.

Và cái giá của việc ngủ ít sẽ khiến bạn ngày 1 mệt mỏi hơn, kéo theo đó là hàng tá hệ lụy như trầm cảm, béo phì, suy nhược cơ thể, bệnh tim mạch…

Ngủ đủ và ngủ đúng giờ mới là trọn vẹn

Tuy nhiên, báo cáo của các chuyên gia cũng nhấn mạnh rằng, thời lượng giấc ngủ là quan trọng nhưng thói quen đi ngủ 1 giờ mỗi tối sẽ tối ưu hóa tác dụng của giấc ngủ.

Thói quen đi ngủ 1 giờ mỗi tối sẽ tối ưu hóa tác dụng của giấc ngủ.
Thói quen đi ngủ 1 giờ mỗi tối sẽ tối ưu hóa tác dụng của giấc ngủ.

Bằng cách ghi lại nhật ký giấc ngủ, nhóm nghiên cứu đã tính thời lượng ngủ cũng như nhịp sinh học của 61 sinh viên Harvard, và so sánh kết quả học tập.

Kết quả chỉ ra, sinh viên ngủ ít và giờ giấc thất thường có điểm số thấp hơn những sinh viên ngủ đủ và theo 1 giờ nhất định.

Không những thế, họ còn khó lòng kiểm soát cơn buồn ngủ bất chợt do lượng hormone melatonin trong cơ thể tăng tiết bất thường.

Trưởng nhóm nghiên cứu, chuyên gia về giấc ngủ Sierra B. Forbush thuộc chương trình nghiên cứu về sức khỏe và giấc ngủ ở các trường đại học chia sẻ rằng: “Kết quả này chỉ ra rằng việc bạn duy trì thời gian ngủ và giờ đi ngủ cố định đóng vai trò quan trọng đối với sức khỏe mỗi người. Đây thực sự là liều thuốc rẻ tiền giúp bạn bảo vệ sức khỏe, và trên hết, chúng khiến bạn hạnh phúc hơn”.

Theo Trí thức trẻ

Chân dung Vladimir Putin (P2)

Từ năm 2004 trở đi, ngày càng có thể thấy rõ nước Nga của Putin đã trở nên cứng rắn hơn – điều mà cựu Ngoại trưởng Rice gọi là “một cuộc đàn áp, nơi người ta bắt đầu thêu dệt những câu chuyện về tính dễ bị tổn thương và sự lây lan của căn bệnh dân chủ.”
Tổng thống Nga đã loại bỏ các cuộc bầu cử thống đốc khu vực vào cuối năm 2004, biến chức vụ này trở thành một chức vụ được bổ nhiệm bởi Điện Kremlin. Truyền hình Nga ngày càng trở nên giống với truyền hình Liên Xô, vì nội dung tuyên truyền ‘không pha loãng’ của nó.

Cuộc đụng độ với phương Tây

Từ năm 2004 trở đi, ngày càng có thể thấy rõ nước Nga của Putin đã trở nên cứng rắn hơn – điều mà cựu Ngoại trưởng Rice gọi là “một cuộc đàn áp, nơi người ta bắt đầu thêu dệt những câu chuyện về tính dễ bị tổn thương và sự lây lan của căn bệnh dân chủ.”

Tổng thống Nga đã loại bỏ các cuộc bầu cử thống đốc khu vực vào cuối năm 2004, biến chức vụ này trở thành một chức vụ được bổ nhiệm bởi Điện Kremlin. Truyền hình Nga ngày càng trở nên giống với truyền hình Liên Xô, vì nội dung tuyên truyền ‘không pha loãng’ của nó.

Năm 2006, Anna Politkovskaya, một nhà báo điều tra từng chỉ trích các hành vi vi phạm nhân quyền ở Chechnya, đã bị sát hại tại Moscow, vào đúng ngày sinh nhật của Putin. Một nhà phê bình Điện Kremlin khác, Alexander Litvinenko, cựu sĩ quan tình báo, người từng gọi Nga là “đất nước mafia,” đã thiệt mạng tại London, sau khi bị gián điệp Nga đầu độc bằng chất phóng xạ.

Một lễ tưởng niệm ngày giỗ đầu của nhà báo người Nga bị sát hại Anna Politkovskaya (Alexander Zemlianichenko/Associated Press Image)
Lễ tang Alexander Litvinenko, một cựu nhân viên tình báo bị đầu độc bởi các điệp viên Nga, tại London năm 2006 (Cathal McNaughton/Reuters)

Đối với Putin, việc NATO mở rộng sang các quốc gia từng là một phần của Liên Xô hoặc thuộc vùng ảnh hưởng sau Thế chiến II của nước này ở Đông Âu, là bằng chứng cho thấy sự phản bội của Mỹ. Nhưng mối đe dọa về một nền dân chủ phương Tây thành công ngay trước cửa nhà dường như đã biến thành mối đe dọa khẩn cấp hơn đối với hệ thống ngày càng đàn áp của ông.

“Cơn ác mộng của Putin không phải là NATO, mà là nền dân chủ.” Joschka Fischer, cựu Ngoại trưởng Đức, người từng gặp Putin nhiều lần, cho biết. “Đó là các cuộc cách mạng màu, là hàng nghìn người đổ xuống các đường phố của Kyiv. Một khi ông ấy đã chấp nhận hệ tư tưởng đế quốc, quân sự làm nền tảng cho Nga với tư cách là một cường quốc thế giới, thì ông ấy không thể dung thứ cho điều này.”

Putin gọi một Ukraine ngả về phương Tây là mối đe dọa an ninh đối với nước Nga, nhưng đúng hơn, đó là mối đe dọa đối với hệ thống độc tài của chính ông. Radek Sikorski, cựu Ngoại trưởng Ba Lan, nói: “Putin đã đúng khi cho rằng một Ukraine dân chủ hòa nhập với châu Âu và thành công là mối đe dọa mang tính sống còn đối với chủ nghĩa Putin. Vấn đề nằm ở chỗ đó, chứ không đơn thuần chỉ là tư cách thành viên NATO.”

Tổng thống Nga không dễ bề chấp nhận những mối đe dọa sinh tử, dù là thực tế hay tưởng tượng. Nếu có ai đó nghi ngờ sự tàn nhẫn của Putin, họ được sáng mắt vào năm 2006. Sự ghê tởm tính yếu đuối của ông đã hình thành nên xu hướng bạo lực. Thế nhưng, các nền dân chủ phương Tây lại chậm tiếp thu bài học cơ bản này.

Họ cần Nga, không chỉ vì dầu mỏ và khí đốt. Tổng thống Nga, người đầu tiên gọi điện cho Tổng thống Bush sau vụ 11/9, là một đồng minh tiềm năng quan trọng trong cái gọi là Cuộc chiến Chống Khủng bố Toàn cầu. Nó cũng phù hợp với cuộc chiến của chính Putin ở Chechnya và xu hướng coi mình là một phần trong cuộc chiến văn minh nhân danh Thiên Chúa giáo.

Putin và Tổng thống George W. Bush tại Ljubljana, Slovenia, tháng 6/2001. Bên trái là Condoleezza Rice, lúc đó là cố vấn an ninh quốc gia của Bush (Larry Downing/Reuters)

Nhưng Putin không mấy thoải mái với “chương trình nghị sự về tự do” của Bush, được công bố trong lần tái đắc cử vào tháng 01/2005, một cam kết thúc đẩy dân chủ trên toàn thế giới trong nỗ lực theo đuổi tầm nhìn tân bảo thủ. Putin giờ đây đã nhìn thấy bàn tay của Mỹ đằng sau những vụ ‘khuấy động’ tự do. Và tại sao Bush sẽ không đưa Nga vào chương trình đầy tham vọng của mình?

Đến Moscow năm 2005 với tư cách Đại sứ Mỹ, William Burns, hiện là Giám đốc CIA, đã gửi về một bức điện tỉnh táo, xua tan mọi lạc quan thời hậu Chiến tranh Lạnh. “Nước Nga quá lớn, quá tự hào, và quá tự ý thức về lịch sử của mình để có thể nằm gọn trong một ‘châu Âu toàn vẹn và tự do’”, ông viết. Khi kể lại trong cuốn hồi ký của mình, The Back Channel, Burns nói thêm rằng “sở thích đóng vai Cường quốc đặc biệt” của người Nga “đôi khi sẽ gây ra những vấn đề nghiêm trọng”.

Khi François Hollande, cựu Tổng thống Pháp, gặp Putin vài năm sau đó, ông đã rất ngạc nhiên khi thấy Tổng thống Nga gọi người Mỹ là “Yankees” (“bọn Mẽo”) – một cách gay gắt. Bọn Yankees này đã “sỉ nhục chúng ta, đẩy chúng ta xuống hàng thứ hai,” Putin nói. NATO là một tổ chức “tự bản chất là hiếu chiến,” được Mỹ sử dụng để gây áp lực với Nga, thậm chí là để khơi mào các phong trào dân chủ.

“Ông ấy thể hiện bản thân một cách lạnh lùng và đầy toan tính,” Hollande nói. “Ông ta là một người đàn ông luôn muốn thể hiện một loại quyết tâm không gì lay chuyển được, nhưng đồng thời cũng bộc lộ sự quyến rũ, dịu dàng. Một giọng điệu dễ chịu xen kẽ với những lúc bộc phát tàn bạo, theo đó mang lại hiệu quả cao hơn.”

Càng được đảm bảo về quyền lực, Putin càng quay lại thái độ thù địch với nước Mỹ mà ông giúp tạo nên. Việc NATO không kích Belgrade năm 1999 trong Chiến tranh Kosovo và cuộc xâm lược của Mỹ vào Iraq năm 2003, đã khiến ông mất lòng tin vào những lời viện dẫn Hiến chương Liên Hiệp Quốc và luật pháp quốc tế của Mỹ. Tin tưởng vào chủ nghĩa biệt lệ Nga, vào số phận không thể tránh khỏi là trở thành một cường quốc, ông không thể chấp nhận chủ nghĩa biệt lệ của Mỹ – nhận thức rằng Mỹ thể hiện quyền lực của mình ở mọi nơi nhân danh một định mệnh duy nhất, một sứ mệnh cố hữu, là truyền bá tự do trong một thế giới nơi Mỹ là bá chủ duy nhất.

Hận thù cuối cùng đã xuất hiện trong bài phát biểu dữ dội của Putin vào năm 2007, tại Hội nghị An ninh Munich. “Một quốc gia, tất nhiên đó là Mỹ, đã vượt quá biên giới quốc gia của mình theo mọi cách,” ông tuyên bố trước nhóm khán giả còn đang sửng sốt. Một “thế giới đơn cực” đã được áp đặt sau Chiến tranh Lạnh với chỉ “một thẩm quyền trung tâm, một trung tâm sức mạnh, một trung tâm ra quyết định.”

Kết quả là hình thành một thế giới “trong đó chỉ có một ông chủ, một chủ quyền, và điều đó quả thật độc ác.” Nhưng hơn cả sự độc ác, nó còn “cực kỳ nguy hiểm”, dẫn đến “thực tế là không ai cảm thấy an toàn.”

Putin mang theo một con chó tới một cuộc họp năm 2007 với thủ tướng Đức Angela Merkel, người nổi tiếng là sợ chó (Axel Schmidt/Agence France-Presse — Getty Images)

Mối đe dọa từ việc NATO mở rộng

Sau bài phát biểu tại Munich, người Đức vẫn còn hy vọng vào Putin. Merkel, người lớn lên ở Đông Đức, biết nói tiếng Nga, đã nỗ lực xây dựng quan hệ với ông. Putin cho hai con theo học trường tiếng Đức ở Moscow sau khi trở về từ Dresden. Ông cũng thích trích dẫn những bài thơ của các tác giả người Đức. Heusgen, cố vấn ngoại giao hàng đầu của Merkel, tiết lộ: “Có một sự đồng cảm. Một sự thấu hiểu.”

Tuy nhiên, làm việc cùng Putin không có nghĩa là chỉ huy ông ấy. “Chúng tôi tin tưởng sâu sắc rằng việc đưa Gruzia và Ukraine vào NATO là không hay,” Heusgen nói: “Họ sẽ mang đến bất ổn.” Điều 10 của Hiệp ước NATO, như Heusgen lưu ý, nói rằng bất kỳ thành viên mới nào cũng phải có khả năng “đóng góp cho an ninh của khu vực Bắc Đại Tây Dương.” Hai nước này sẽ làm điều đó như thế nào là điều mà Merkel chưa rõ.

Về phía Mỹ, khi nhiệm kỳ tổng thống của Bush bước sang năm cuối cùng, nước này không có tâm trạng để thỏa hiệp. Bush muốn có một “Kế hoạch Hành động về Tư cách Thành viên” (Membership Action Plan, MAP), cho Ukraine và Gruzia, một cam kết cụ thể để đưa hai nước vào liên minh, được công bố tại hội nghị thượng đỉnh NATO tháng 04/2008 ở Bucharest. Sự mở rộng của NATO đã đảm bảo an ninh và tự do cho 100 triệu người châu Âu được giải phóng khỏi ách toàn trị của Liên Xô; nó không nên bị dừng lại.

Burns, với tư cách là đại sứ, đã phản đối. Trong một bức điện mật gửi cho Rice, ông viết: “Việc Ukraine gia nhập NATO là lằn ranh đỏ nhất trong các lằn ranh đỏ của giới tinh hoa Nga (chứ không chỉ riêng Putin). Trong hơn hai năm rưỡi trò chuyện với những nhân vật chủ chốt của Nga, từ những kẻ đầu đất ngồi trong góc khuất của Điện Kremlin, đến những người chỉ trích theo chủ nghĩa tự do có đầu óc sắc bén nhất của Putin, tôi vẫn chưa tìm thấy ai xem việc Ukraine tham gia NATO là một thứ gì khác, ngoài một đe dọa trực tiếp đến lợi ích của Nga.”

Tháng 02/2008, Mỹ và nhiều đồng minh đã công nhận nền độc lập của Kosovo đối với Serbia, một tuyên bố đơn phương bị Nga cho là bất hợp pháp, và bị coi là hành động sỉ nhục một quốc gia Slav. Bermann, cựu Đại sứ Pháp tại Moscow, hồi tưởng lại những lời cảnh báo khi đó của Ngoại trưởng Nga Sergey V. Lavrov: “Cẩn thận đấy, việc này là tiền lệ, nó sẽ được sử dụng để chống lại các người.”

Tại Bucharest, Pháp cùng Đức đã phản đối kế hoạch MAP cho Gruzia và Ukraine. “Người Đức không muốn gì cả.” Rice hồi tưởng, “Họ nói rằng, bà không thể chấp nhận một quốc gia có xung đột còn đang đóng băng như Gruzia” – ám chỉ bế tắc căng thẳng giữa Gruzia và hai nước cộng hòa ly khai tự xưng, do Nga hậu thuẫn, là Nam Ossetia và Abkhazia.

Sikorski, Ngoại trưởng Ba Lan, đã vặn lại: “Các người cũng đã là một cuộc xung đột đóng băng suốt 45 năm còn gì!”

Thỏa hiệp sau cùng là một mớ hỗn độn. Tuyên bố của các nhà lãnh đạo NATO cho biết Ukraine và Gruzia “sẽ trở thành thành viên của NATO.” Nhưng tổ chức này lại không chịu thông qua bản kế hoạch hành động có thể làm cho tư cách thành viên đó trở thành hiện thực. Ukraine và Gruzia bị bỏ lại cùng một lời hứa suông, bị gắn chặt vào một vùng đất không người chiến lược, còn Nga thì tức giận nhưng cũng nhận ra sự chia rẽ mà sau này họ có thể khai thác.

Thomas Bagger, cố vấn ngoại giao cấp cao của Tổng thống Đức, chia sẻ, “Ngày nay, chúng ta nhìn lại tuyên bố ấy và nghĩ rằng đó là điều tồi tệ nhất ở mọi thế giới”.

Một xe bọc thép chở quân của Nga băng qua Senaki, Gruzia, tháng 8/2008 (Joseph Sywenkyj, New York Times)

Putin đã đến Bucharest và trình bày điều mà Rice mô tả là “một bài phát biểu đầy cảm xúc,” rằng Ukraine là một quốc gia được dựng lên, rằng có sự hiện diện của 17 triệu người Nga tại đây, và rằng Kyiv là mẹ của tất cả các thành phố Nga – một tuyên bố sẽ dần phát triển thành một nỗi ám ảnh.

Đối với Sikorski, bài phát biểu của Putin không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên. Năm đó, ông đã nhận được một lá thư từ Vladimir V. Zhirinovsky, một người Nga theo chủ nghĩa dân tộc, khi ấy đang là Chủ tịch Duma Quốc gia, đề nghị rằng Ba Lan và Nga đơn giản là nên chia nhau Ukraine. “Tôi đã không hồi đáp,” Sikorski nói. “Chúng tôi không làm trong ‘ngành’ thay đổi biên giới.”

Bất chấp những khác biệt này, Putin vẫn chưa chuyển sang thái độ thù địch hoàn toàn. Tổng thống Bush và Ngoại trưởng Rice vẫn tới thăm khu nghỉ dưỡng Sochi nằm trên Bờ Biển Đen mà Putin ưa thích.

Tổng thống Nga khoe với cả hai về những địa điểm được lên kế hoạch cho Thế vận hội Mùa đông 2014. Ông cũng giới thiệu họ với Dmitri A. Medvedev, một cộng sự lâu năm, người sẽ trở thành tổng thống vào tháng 5, như một phần của chiến dịch được dàn xếp kỹ càng, nhằm tôn trọng giới hạn về nhiệm kỳ trong hiến pháp của Nga, nhưng cho phép Putin trở lại Điện Kremlin vào năm 2012 sau thời gian làm thủ tướng.

Ở đó còn có những vũ công Cossack. Một vài người Mỹ đã bước lên sàn nhảy và bầu không khí thật tuyệt.

Ba tháng sau, một cuộc chiến kéo dài 5 ngày nổ ra ở Gruzia. Người Nga gọi đây là hoạt động “thực thi hòa bình.” Sau khi kích động để quân Gruzia tấn công các lực lượng ủy nhiệm của họ ở Nam Ossetia, Nga chính thức xâm lược Gruzia. Mục tiêu chiến lược của họ là vô hiệu hóa mọi tham vọng trở thành thành viên NATO của Gruzia, và họ đã làm được điều đó. Moscow công nhận nền độc lập của Abkhazia và Nam Ossetia, rồi sáp nhập cả hai vào Nga.

Một cách cố ý, Putin đã vạch ra ranh giới đầu tiên trên cát, nhưng không có phản ứng có ý nghĩa nào từ phương Tây.

Chúng ta và Bọn họ

Ngày 07/05/2012, trong lúc 30 phát súng chào mừng vang lên khắp Moscow và các sĩ quan cảnh sát chống bạo động trong trang phục rằn ri vây bắt những người biểu tình, Putin đã trở lại cương vị Tổng thống Nga. Cực kỳ căng thẳng và ngày càng tin vào thói bội tín và suy đồi của phương Tây, ông là một người đã hoàn toàn thay đổi, xét về nhiều mặt.

Cảnh sát chống bạo động giải tán người biểu tình ở trung tâm Moscow đang phản đối việc Putin quay lại ghế tổng thống, tháng 5/ 2012 (Sergey Ponomarev/Associated Press)

Làn sóng biểu tình đường phố bùng phát 5 tháng trước đó, với hình ảnh những người tuần hành mang theo khẩu hiệu “Putin là một tên trộm”, đã củng cố niềm tin của ông rằng người Mỹ đang quyết tâm mang lại một cuộc cách mạng màu cho nước Nga. Biểu tình nổ ra sau khi cuộc bầu cử quốc hội vào tháng 12/2011 bị giới quan sát trong nước và quốc tế coi là gian lận. Nhưng tình trạng bất ổn cuối cùng đã bị dẹp tan.

Putin cáo buộc Ngoại trưởng Hillary Clinton là người chủ mưu chính. “Bà ta đã mớm lời cho một vài người ở đất nước chúng tôi và cho họ một tín hiệu,” ông nói. Clinton đáp trả, theo tinh thần các giá trị của Mỹ, rằng “chúng tôi bày tỏ lo ngại mà chúng tôi cho là có cơ sở vững chắc về quá trình tiến hành cuộc bầu cử.”

Thật là một đòn chí mạng lên những nỗ lực của chính quyền Obama nhằm “cài đặt lại” quan hệ với Nga suốt 4 năm qua cầm quyền của Medvedev – một người tuy ôn hòa hơn, nhưng lại luôn hàm ơn Putin.

Tuy nhiên, ý kiến cho rằng Putin có thể là một mối đe dọa nghiêm trọng đối với lợi ích của Mỹ phần lớn đã bị bác bỏ, vì Washington còn bận tâm với việc đánh bại Al Qaeda. Khi Thống đốc Mitt Romney nói rằng mối đe dọa địa chính trị lớn nhất mà Mỹ phải đối mặt là Nga, ông đã bị Tổng thống Obama chế nhạo.

“Chiến tranh Lạnh đã qua 20 năm rồi,” Obama nói với vẻ khinh thường trong một cuộc tranh luận tổng thống năm 2012.

Dưới áp lực từ Mỹ, Nga đã bỏ phiếu trắng trong một cuộc bỏ phiếu của Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc vào năm 2011 về việc can thiệp quân sự vào Libya, vốn cho phép “thực hiện tất cả các biện pháp cần thiết” để bảo vệ dân thường. Khi nhiệm vụ này chuyển thành kế hoạch lật đổ Đại tá Muammar el-Qaddafi, người sau cùng bị các lực lượng Libya giết hại, Tổng thống Nga đã nổi giận. Lại một bằng chứng khác cho thấy sự thiếu tôn trọng luật pháp quốc tế của Mỹ.

Một điều gì đó khác cũng đang diễn ra. “Ông ấy bị ám ảnh bởi vụ hạ sát tàn bạo Qaddafi,” Mark Medish, quản lý cấp cao phụ trách các vấn đề Nga, Ukraine, và Á-Âu tại Hội đồng An ninh Quốc gia của chính quyền Clinton, nói. “Tôi được thông tin rằng ông đã phát lại video hết lần này đến lần khác.” Hành động loại bỏ một nhà độc tài là một điều liên quan gần gũi với cá nhân ông.

Michel Duclos, cựu Đại sứ Pháp tại Syria và hiện là cố vấn đặc biệt của viện chính sách Montaigne ở Paris, cho rằng “lựa chọn tái phân cực” dứt khoát của Putin đã đến vào năm 2012. Trung Quốc đã trỗi dậy và đem đến các lựa chọn chiến lược mới. “Ông ấy tin rằng phương Tây đã suy tàn sau khủng hoảng tài chính năm 2008,” Duclos nói. “Con đường phía trước sẽ là đối đầu.”

Trong cuộc đụng độ này, Putin đã trang bị cho mình đội quân tiếp viện về văn hóa và tôn giáo. Ông khẳng định mình là hiện thân cho những giá trị bảo thủ của Chính thống giáo, chống lại chủ trương phi tôn giáo của phương Tây về hôn nhân đồng giới, nữ quyền cấp tiến, đồng tính luyến ái, nhập cư ồ ạt, cùng các biểu hiện khác của “sự suy đồi.”

Putin đánh bóng hình ảnh của mình như là một tín đồ Chính thống giáo (Alexei Nikolsky)

Theo lời Putin, Mỹ và các đồng minh đang nuôi dưỡng ý định toàn cầu hóa những giá trị mang tính lật đổ này, dưới vỏ bọc thúc đẩy dân chủ và nhân quyền. Nước Nga Thánh thiêng sẽ chống lại sự đồng nhất hóa nguy hiểm này. Chủ nghĩa Putin, lúc này đã thành hình, sẽ kiên quyết chống lại một phương Tây vô thần và giả tạo. Một lần nữa, Moscow lại có một ý thức hệ cho riêng mình. Nó là một kiểu phản kháng bảo thủ, và đã thu hút các nhà lãnh đạo cực hữu trên khắp châu Âu và xa hơn thế.

Có vẻ như nó cũng phản ánh một điều gì đó khác nữa. Trong bộ phim tài liệu của Oliver Stone, Putin được hỏi liệu ông có bao giờ có “những ngày tồi tệ” hay không, câu trả lời của ông là: “Tôi đâu phải phụ nữ, nên tôi chẳng có ngày tồi tệ nào cả.” Bị Stone hỏi dồn thêm chút nữa, Tổng thống Nga đáp, “Đơn giản là bản chất sự việc như thế mà thôi.”

Tiếp đến, Stone hỏi về những người đồng tính và quân đội. “Giả sử ông phải tắm trong một chiếc tàu ngầm cùng với một người đàn ông khác, và ông biết rõ anh ấy là người đồng tính, vậy ông có vấn đề gì với chuyện đó không?” Putin trả lời, “Chà, tôi sẽ không đi tắm cùng anh ta đâu. Sao phải khiêu khích anh ta chứ? Nhưng mà ông biết đấy, tôi là một cao thủ judo.”

Câu này, rõ ràng, là một câu nói đùa.

Nhưng Putin không nói đùa về thách thức bảo thủ ông dành cho văn hóa phương Tây. Nó cho phép ông phát triển nhóm ủng hộ của riêng mình tại châu Âu, giữa các đảng cực hữu như Đảng Mặt trận Quốc gia Pháp (French National Rally/National Front), vốn đã nhận một khoản vay từ một ngân hàng Nga. Chủ nghĩa dân tộc chuyên chế đã hồi sinh sức hấp dẫn của nó, thách thức chủ nghĩa tự do dân chủ mà nhà lãnh đạo Nga tuyên bố là “lỗi thời” vào năm 2019.

Một số nhà văn và nhà sử học theo chủ nghĩa phát xít hoặc chủ nghĩa dân tộc với những tư tưởng thần bí về vận mệnh và số phận của nước Nga, nổi bật trong số đó là Ivan Ilyin, ngày càng ảnh hưởng đến lối suy nghĩ của Putin. Ilyin coi người lính Nga là “ý chí, sức mạnh, và danh dự của nhà nước Nga,” và đã viết, “Lời cầu nguyện của tôi giống như một thanh gươm. Và thanh gươm của tôi giống như một lời cầu nguyện.” Putin thường xuyên trích dẫn lời ông ta.

“Vào thời điểm Putin trở lại Điện Kremlin, ông ấy đã tạo ra một ý thức hệ, một vỏ bọc tinh thần cho chế độ đạo tặc của mình,” theo lời sử gia Snyder. “Nga hiện đã mở rộng phạm vi mà nhà lãnh đạo của họ được quyền quyết định. Tất cả đều là vì nước Nga vĩnh cửu, một phiên bản tổng hợp của 1.000 năm qua. Ukraine là của chúng ta, luôn luôn là của chúng ta, vì Chúa đã nói như vậy, còn đừng bận tâm đến sự thật.”

Trong chuyến công du đến Kyiv vào tháng 07/2013, chuyến thăm nhân kỷ niệm 1.025 năm ngày Hoàng tử Vladimir của Kyivan Rus cải đạo sang Thiên Chúa giáo, Putin thề sẽ bảo vệ “Tổ quốc chung của chúng ta, Đại Rus.” Sau đó, ông cho dựng một bức tượng của Vladimir ngay trước Điện Kremlin.

Tuy nhiên, đối với Ukraine, một sự “bảo vệ” như vậy từ Nga chẳng khác nào một mối đe dọa được che đậy sơ sài, bất chấp những liên hệ sâu rộng về văn hóa, ngôn ngữ, và máu mủ giữa hai quốc gia.

Sikorski, cựu Ngoại trưởng Ba Lan, nói rằng “Ba Lan đã bị Nga xâm lược nhiều lần. Nhưng hãy nhớ, người Nga không bao giờ xâm lược. Họ chỉ đến hỗ trợ các nhóm thiểu số nói tiếng Nga đang gặp nguy hiểm mà thôi.”

Nguồn: Roger Cohen, “The Making of Vladimir Putin,” New York Times, 26/03/2022

Biên dịch: Nguyễn Thị Kim Phụng / Nghiên cứu Quốc Tế

Thấy gì từ các vụ ‘trảm’ 2 PTTg và ‘tấn phong’ 2 PTTg mới?

Hai nhân vật vừa lên thay Minh và Đam, ngồi vào ghế Phó Thủ Tướng (PTTg) – ông Trần Lưu Quang và Trần Hồng Hà – là ví dụ rõ ràng nhất của các lãnh chúa Khổng giáo – Cộng sản.

Chiều 9/1/2023, Quốc hội Việt Nam đã bế mạc phiên họp được cho là bất thường. Se-ri “hý kịch” này khởi đầu từ ngày 20 và 21/12 năm ngoái. Trong những ngày ấy thiên hạ chúc nhau “Merry Christmas!” Nhưng “đấu trường Ba Đình” trong lòng Hà Nội thì chẳng “merry” (vui vẻ) chút nào cả…

Hai mươi ngày kể từ tin đồn…

Khởi đầu là “màn warm-up” của Ủy ban Kiểm tra TƯ ngày 20 – 21/12, với việc Ủy ban này Khiển trách Ban Thường vụ Đảng ủy Bộ Ngoại giao và Cảnh cáo Đảng ủy Cục Lãnh sự, Bộ Ngoại giao. Tiếp đó, ngày 30/12, Ban Chấp hành TƯ trình diễn tiếp màn “biểu quyết thống nhất” để: “Đồng chí Phạm Bình Minh thôi giữ chức vụ Uỷ viên Bộ Chính trị, Uỷ viên Trung ương Đảng khoá XIII. Đồng chí Vũ Đức Đam thôi giữ chức vụ Uỷ viên Trung ương Đảng khoá XIII”. Tức là phải mất 10 ngày, tính từ hôm 20 – 21/12 đến 30/12, tin về việc Đảng “trảm” cương vị ủy viên BCT và TƯ đối với 2 đương kim PTTg Minh và Đam, mới chính thức được xác nhận. Chưa hết, lại phải chờ thêm mấy ngày nữa, đến mồng 5/1/2023, các ông nghị bà nghị mới được bấm nút để “phê chuẩn miễn nhiệm chức vụ Phó Thủ tướng Thường trực đối với ông Phạm Bình Minh và Phó Thủ tướng đối với ông Vũ Đức Đam”. Vậy tức là 15 ngày trôi qua tính đến thời điểm “khởi động”. Và phải mất thêm 4 ngày nữa, chờ đến chiều 9/1, tức là 20 ngày sau khi có tin từ Uỷ ban Kiểm tra, mới có buổi họp báo chính thức để Quốc hội cho cử tri trong cả nước biết tại sao phải “trảm” hai ông PTTg!!!

Sau những ngày được công bố là “làm việc khẩn trương, nghiêm túc, khoa học, dân chủ…, kỳ họp bất thường lần thứ 2, Quốc hội khóa XV đã hoàn thành chương trình đề ra. Quốc hội đã xem xét, thông qua 01 Luật, 03 Nghị quyết và xem xét, quyết định công tác nhân sự thuộc thẩm quyền tại Kỳ họp bất thường lần thứ 2”. Trên thực tế, chẳng mấy ai quan tâm đến 1 Luật và 3 Nghị quyết là những cái chi chi, vì ai cũng biết, đó là trò bịp. Chẳng qua chỉ là để thực hiện một trong 36 kế của Tôn Tử, tức là “thuận tay dắt dê”. Dư luận chỉ tập trung vào đề tài nóng duy nhất, cách giải thích việc lấy quyết định của Đảng và Quốc hội để “trảm” 2 PTTg. Và có lẽ VietnamNet là trang mạng hiếm hoi dám đề cập đến “lý do miễn nhiệm chức Phó Thủ tướng với các ông Phạm Bình Minh, Vũ Đức Đam”. Theo trang báo này, hai ông PTTg về hưu là do “nguyện vọng cá nhân” chứ không phải là do “tự từ chức”? Đọc đi đọc lại bài viết thì chỉ có thể hiểu rằng, hai ông này dường như muốn nói với công luận, “các đồng chí muốn đuổi chúng tôi thì đuổi” – chẳng nhẽ “nguyện vọng cá nhân” của hai chúng tôi là… bị đuổi??? – nhưng chúng tôi “không từ chức”.

Quyền lực ông Trọng và nhà nước độc tài

Buổi họp báo, theo cách thức giải thích vòng vo tam quốc của VNN, vẫn như “gà mắc tóc”. Nhà báo “Thanh Niên” chất vấn: “Vậy có thể xem ông Phạm Bình Minh và Vũ Đức Đam từ chức hay không? Quy định 41 về từ chức miễn nhiệm quy định nhiều căn cứ từ chức, vậy các ông Bình Minh, Đức Đam từ chức vì lý do gì?”. Sau hơn 20 ngày “làm việc khẩn trương, nghiêm túc, khoa học, dân chủ và trách nhiệm cao…”, câu hỏi vẫn không có câu trả lời. Tuy nhiên, nhà báo Tomoya Onishi (từ tờ Nikkei Asia) đã bình luận: “Việc cách chức đánh dấu sự leo thang của chiến dịch chống tham nhũng kéo dài nhiều năm, được thực hiện bởi Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, là người đang ở nhiệm kỳ thứ ba với tư cách là lãnh đạo đảng. Đây là lần đầu tiên ông Trọng truy lùng các quan chức chính phủ ở cấp cao nhất”. Còn theo các chuyên gia khác, như ông Đặng Tâm Chánh, một nhà phân tích chính trị từ TP. Hồ Chí Minh, thì cho rằng, sự leo thang cho thấy TBT Nguyễn Phú Trọng đang củng cố thêm quyền lực của mình, mặc dù ông đã gần như hội tụ quyền lực thật sự của đảng, nhà nước, lực lượng vũ trang, hệ thống tư pháp và giám sát.

Sợ vãi linh hồn là lúc đọc status của một Giáo sư từ Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn (USSH Hà Nội), khi vị này viết một cách bâng quơ rằng, “trang điểm xác chết – sự vô ích lần cuối – thôi thì nghĩa tử là nghĩa tận”. Lập tức liền kề, một comment khác khá chua chát xuất hiện ngay bên dưới stt: “Trang điểm lộng lẫy hàng ngày cho con bệnh nan y, lại lở loét kinh niên thì nên hay không nên?” Thế là comment khác trả lời ngay tắc lự: “Không nên, vì lúc này vấn đề là cứu sống con bệnh, chứ không phải làm đẹp cho con bệnh”. Trong khi các thầy trò từ USSH Hà Nội phải viết các stt theo cách phiếm định, thì GS. Nguyễn Đình Cống huỵch toẹt: “Việc miễn nhiệm hai ông Phó Thủ tướng, thay bằng hai ông mới khi mọi quyết định đã giải quyết xong, chỉ cần công bố cho toàn dân biết. Việc công bố này, nếu công khai… thì chỉ cần một người làm trong vài phút với chi phí vài triệu. Nhưng để che giấu bản chất độc tài của một chế độ, thì phải nói dối đó là Nhà nước dân chủ. Để hợp thức hóa từ “dân chủ” dối trá, nên phải tổ chức hai hội nghị bất thường của BCH Trung ương Đảng và Quốc hội, rất nhiều người phải bỏ công bỏ việc quan trọng để dự họp, tiêu tốn khoản tiền khá lớn, có thể đến hàng trăm tỷ chỉ để “trang điểm xác chết”.

Một hệ thống lãnh chúa cấp vùng

Việc hai ông Vũ Đức Đam và Phạm Bình Minh bị bay chức, về hưu non, còn cho thấy một vài đặc điểm khác nữa của nền chính trị Việt Nam đương đại. Có lẽ lộ diện khá rõ là hệ thống lãnh chúa được cho là bền vững. Đại đa số các ủy viên trung ương ĐCSVN là các lãnh chúa nhiều quyền lực, trong đó bao gồm tất cả các quan đầu tỉnh. Họ được đi lên từ các địa phương với hệ thống đàn em (lãnh chúa con) chằng chịt và rất hùng mạnh. Các ủy viên trung ương nắm các bộ cũng cần có một hệ thống lãnh chúa con như thế để duy trì quyền lực. Dĩ nhiên các lãnh chúa to đầu nhất là các Ủy viên Chính trị Bộ. Hai ông Minh và Đam đều không có các lãnh chúa con hậu thuẫn. Ông Đam đi lên từ tầng lớp “không ưu tú” của hệ thống giai cấp mới (New Class, từ của Milovan Djilas). Ông Minh, mặc dù là thái tử đỏ (con trai ông Nguyễn Cơ Thạch), có một mạng lưới quan hệ quốc tế hữu ích cho ngoại giao Việt Nam, nhưng lại không có các lãnh chúa khác ở cấp vùng chống lưng.

Hai nhân vật vừa lên thay Minh và Đam, ngồi vào ghế PTTg – ông Trần Lưu Quang và Trần Hồng Hà – là ví dụ rõ ràng nhất của các lãnh chúa Khổng giáo – Cộng sản. Ông Hồng Hà xuất thân từ “vương quốc Hà Tĩnh”, còn ông Lưu Quang đến từ “vương quốc Tây Ninh”. Thật ra thì hình ảnh của họ khá nhạt nhòa. Họ được chọn sau những cuộc kịch chiến giữa 4 – 5 nhân vật khác trong “hộp đen”. Dấu ấn lớn nhất Hồng Hà để lại là những lần ghi điểm trong mắt chóp bu của đảng. Tháng 4/2016, khi công ty thép Formosa Hà Tĩnh xả thải độc hại, gây ô nhiêm môi trường biển nghiêm trọng, Hồng Hà đã “đi đêm” vận động, buộc công ty Formosa đồng ý trả cho chính phủ Việt Nam số tiền 500 triệu Mỹ kim, tương đương 11.500 tỷ đồng, nhằm đền bù thiệt hại do họ gây ra sự cố môi trường nghiêm trọng ở các tỉnh miền Trung. Nhận được tiền khủng, cả hệ thống chính trị, cùng “dàn đồng ca” báo quốc doanh vội vã “quay xe”, tán dương Formosa giữ uy tín, đền bù kịp thời… Còn Trần Lưu Quang làm Bí thư Tây Ninh gần bốn năm, từ 2015 đến 2019, ông cũng không để lại bất kỳ dấu ấn gì, ngoại trừ việc dâng các dự án, “đất vàng” béo bở ở Tây Ninh cho các tập đoàn lớn như Vingroup, Sun Group, FLC, TNG Holding

Bàn tay lông lá của Tập đại đại

Có một nhân tố rất đặc biệt trong vụ “trảm” Phạm Bình Mình, tuy xếp vào cuối bài viết này, nhưng thực chất có ý nghĩa tiên quyết, đó là sức ép của TBT Tập Cận Bình trong dịp ông Nguyễn Phú Trọng thăm Bắc Kinh cuối tháng 10/2022. Từ những tìm hiểu với các quan chức cao cấp trong nội bộ đảng CSVN, báo The Nikkei Asia Review cho rằng, ông Phạm Bình Minh bị mất chức vì hai lẽ: Một là, từ vị trí thứ nhất trong bốn PTTg, ông Minh có tham vọng ngoi lên ghế Chủ tịch nước, tức là đứng vào hàng ngũ “Tứ trụ” (Tổng bí thư, Thủ tướng, Chủ tịch nước và Chủ tịch quốc hội) của chế độ cộng sản Việt Nam – và đó là điều ông Trọng không chấp nhận. Hai là, ông Trọng phải “triệt hạ” ông Phạm Bình Minh theo chỉ thị của ông Tập Cận Bình, TBT Cộng sản Trung Quốc, trong chuyến đi chầu Bắc triều của ông Trọng đầu tháng 11 năm ngoái. “Ông Trọng bị Tập Cận Bình ép phải hạn chế ảnh hưởng của các phần tử thân Phương Tây và Phạm Bình Minh là cái tên được nhắc tới trực tiếp”. “Phần tử Phương Tây” là một phần của những cuộc đàm luận khi Trọng thăm Bắc Kinh hồi mùa thu và diện kiến Tập, người vẫn sử dụng chiêu bài chống tham nhũng để củng cố quyền lực ở Trung Quốc,” tờ Nikkei viết trong số báo 6/1.

Vì có lập trường cứng rắn chống âm mưu bành trướng của Trung Quốc sau cuộc Chiến tranh Biên giới 1979, nên bố của Phạm Bình Minh – ông Nguyễn Cơ Thạch trước đây cũng bị Bắc Kinh gây sức ép buộc ĐCSVN phải loại bỏ ông khỏi mọi chức vụ khi đôi bên bí mật gặp nhau tại hội nghị Thành Đô năm 1991 dẫn tới sự lệ thuộc hoàn toàn của Việt Nam. Trường hợp của Phạm Bình Minh lần này dường như lặp lại câu chuyện của bố ông, sau hơn ba mươi năm, bởi vì, Trung Quốc có đặc tính thù dai. Từ thời Việt Vương Câu Tiễn họ đã dạy nhau: “Quân tử báo cừu, thập niên bất vãn” (Quân tử báo thù mười năm chưa muộn)! Nhận định ông Minh và ông Đam bị mất chức có thể do bàn tay của Trung Quốc đã được đưa ra đầu tiên từ một bài đăng Facebook của ông Lê Kiên Thành, con trai cố TBT ĐCSVN Lê Duẩn, hiện là một doanh nhân có tiếng ở TP. Sài Gòn. Ngay khi có tin ĐCSVN sắp thanh trừng ông Minh và ông Đam, ông Kiên Thành đã nói tới các thủ đoạn can thiệp vào nội tình Việt Nam của giới lãnh đạo Trung Quốc.

Thay lời kết

Ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng thường tự hào về chiến dịch “đốt lò” mà ông sao chép từ cuộc “đả hổ diệt ruồi” của ông Tập Cận Bình bên Trung Quốc, coi đó là dấu ấn mà ông sẽ để lại trong lịch sử chính trị của đất nước. Mới đây, ông còn lớn tiếng khoe thành tích “đốt lò” 10 năm qua là đã “kỷ luật hơn 2.700 tổ chức đảng, gần 168.000 đảng viên, trong đó có hơn 7.390 đảng viên bị kỷ luật do tham nhũng.” Nhưng thực tế, sau 10 năm ông Trọng đốt lò, tham nhũng không giảm đi mà còn tăng đều và tăng mạnh. Đường lối chống tham nhũng của ông Trọng không chỉ sai từ gốc, mà thực chất chỉ là một vỏ bọc che đậy những cuộc đấu đá và tranh giành quyền lực trong nội bộ đảng cầm quyền.

Trong cuộc đốt lò đó, quan chức nào giỏi chạy chọt, có vây cánh rộng lớn và mạnh, có sự ủng hộ của lực lượng công an, mật vụ và nhất là có được sự đồng thuận của đàn anh cộng sản ở bên kia biên giới phía Bắc thì có cơ may vượt lên, ngược lại thì sẽ bị đào thải, bị biến thành củi. Có năng lực và được đào tạo bài bản ở Hoa Kỳ và Phương Tây như ông Minh và ông Đam chẳng những không phải là lợi thế mà có khi là mầm mống của tai họa. Dân chủ và chống tham nhũng có quan hệ nhân quả với nhau. Không thể “trong sạch”, không thể “nêu gương” cho ai chừng nào ĐCSVN cầm quyền vẫn tiếp tục dối trá, vẫn tự huyễn hoặc mình và nhân dân bằng những vở tuồng “dân chủ giả cầy” không còn gạt gẫm được ai.

Nguyễn Bá Bình / VOA