Cười chút chơi : Mẫu vợ lý tưởng của mọi đàn ông

20160417_114700

Một ngày đẹp trời hai người đàn ông trung niên ngồi tâm sự. Một người hỏi:

Này T., chỗ bạn bè tớ hỏi thật nhé! Tớ thấy điều kiện của cậu cũng khá tốt, sao đến tuổi này vẫn chưa lập gia đình.

T. nhún vai:

– Duyên số cả thôi, những chuyện này sao có thể nói điều kiện được.

Người bạn tò mò:

– Thế hình mẫu vợ tương lai của cậu thế nào, để xem tớ có giới thiệu được được không.

T. bình thản đáp:

– Cũng bình thường, tớ chỉ ước vợ tương lai của tớ giống như mặt trăng là được.

Người bạn gật gù:

– Vậy là cậu thích kiểu con gái xinh đẹp và dịu dàng như ánh trăng phải không?

T. lắc đầu:

– Không, ý tớ là muốn cô ấy giống mặt trăng, chỉ xuất hiện vào ban đêm còn ban ngày thì biến mất.

– !!!

( Sưu tầm )

Sự khác nhau giữa tắm nước lạnh và nước nóng

Nhiều nghiên cứu đã chỉ ra rằng nước lạnh hay nước nóng đều tốt cho cơ thể, nhưng chúng lại có những tác dụng khác nhau.

Theo Popsugar, tắm nước lạnh giúp kích thích các mạch bạch huyết và hệ miễn dịch, có tác dụng tăng cường sự sản sinh các tế bào chống lây nhiễm, do vậy làm tăng sự miễn dịch. Tắm bằng nước nóng giúp cho hơi nóng xông lên xoang mũi giúp xoang mũi thông thoáng, dễ chịu hơn, giảm các triệu chứng ngạt, tắc mũi.

Nếu muốn cải thiện sự tập trung, bạn nên tắm bằng nước lạnh trước khi đi làm. Khi đó, nhịp tim sẽ tăng lên, do máu tuần hoàn mạnh khắp cơ thể, giúp bạn tập trung, tràn đầy năng lượng cho cả ngày dài. Trong khi đó, nước nóng sẽ giúp thư giãn các cơ bắp bị đau nhức, đồng thời cải thiện sự linh hoạt của các cơ, kích thích cơ thể dẻo dai.

Tắm nước lạnh giúp kích thích các đầu dây thần kinh, loại bỏ sự lười biếng và cảm giác buồn ngủ, cho bạn một khởi đầu đầy động lực vào buổi sáng. Trong khi đó, theo Live Strong, tắm nước nóng là loại thuốc an thần tự nhiên, làm dịu cơ thể và dây thần kinh, giúp giảm căng thẳng.

Khi tắm bằng nước lạnh, não bộ sẽ được kích hoạt, cơ thể tràn đầy sinh lực và năng lượng cho ngày dài. Còn nước nóng xua tan mệt mỏi, áp lực mà bạn chịu đựng trong ngày.

Tiếp xúc với nước lạnh sẽ kích thích việc sản xuất các chất béo màu nâu, tăng cường trao đổi chất, đốt cháy năng lượng nhiều hơn. Nước nóng sẽ giảm bớt áp lực lên các khớp bị cứng, bị sưng tấy, đặc biệt sau khi tập thể dục ở cường độ cao.

Vì có khả năng cải thiện sự tập trung, tăng năng lượng, tắm nước lạnh sẽ giúp bạn làm việc hiệu quả, tăng năng suất lao động. Trong khi đó, tắm nước nóng sẽ giúp cải thiện lưu thông máu, thư giãn cơ bắp và giảm đau đầu

Do có tác dụng tăng cường sự trao đổi chất, tắm nước lạnh sẽ giúp bạn đốt cháy nhiều calo, chất béo. Nước nóng rất tốt cho việc làm sạch cơ thể vì nhiệt độ ấm sẽ tiêu diệt các loại vi khuẩn, bụi bẩn mà bạn tiếp xúc trong cả ngày.

Nước nóng và hơi nước sẽ làm mở các lỗ chân lông trên da, giúp da làm sạch và loại bỏ tạp chất dễ dàng hơn. Sau đó, bạn có thể dùng nước lạnh để lỗ chân lông, lớp biểu bì săn chắc, làm giảm lượng bụi bẩn tích tụ trở lại. Điều đó sẽ giúp da sáng mịn hơn.

Trị liệu bằng cách tắm lạnh có thể tăng nồng độ beta-endorphin và noradrenaline trong máu và não, có tác dụng cải thiện tâm trạng, chống trầm cảm. Nước nóng có khả năng đẩy lùi chứng mất ngủ và các chứng rối loạn về giấc ngủ.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tâng bốc lãnh đạo – ‘hành vi nịnh’ trên báo Việt

BĐLB VOA

Mù Cang Chải

Ảnh: AP

Năm ngoái, độc giả trong nước và hải ngoại được một dịp cười bể bụng khi báo mạng đưa tin về một lễ bảo vệ luận án tiến sỹ với đề tài “Hành vi nịnh trong tiếng Việt”. Người thì chê đề tài vớ vẩn, vu vơ, xếp cùng kiểu với đề tài “siêu hài hước” như “Sản xuất ốc vít phục vụ sự nghiệp công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước”. Một vài trí thức qua các báo “lá cải” đã bênh vực, khẳng định “đây là một đề tài nghiêm túc, mang tính khoa học hẳn hoi”. Tôi nông dân “hai lúa” chẳng hiểu ất giáp gì nhưng trộm nghĩ đã đến lúc “hành vi nịnh” cần được giới trí thức quan tâm nghiên cứu để báo động cho xã hội bài trừ sự giả dối nịnh hót, trong đó có không ít bồi bút kiếm cơm trên báo “lề Đảng”.

‘Điểm 10 cộng’ cho Thủ tướng

Sáng ngày “Tết độc lập” 2-9, vừa truy cập trang tin tức http://www.baomoi.com tôi bắt gặp ngay một trang báo điện tử giật tít to đùng: Điểm 10 cho sự quyết đoán của Thủ tướng. Ngay phần mào đề, người viết đã gào lên như mấy trẻ bán báo dạo bến xe miền Đông cách đây vài chục năm: “Cực nóng! Cực quyết đoán! Cực sáng suốt! Cực tiến bộ! Thủ tướng, hẳn hoi là Thủ tướng nhé, trong phiên họp Chính phủ sáng qua đã yêu cầu bỏ điều 292 quy định tội danh “cung cấp dịch vụ trái phép trên mạng máy tính, mạng viễn thông”. Nếu 10 điểm là số điểm cao nhất, Thủ tướng xứng đáng được điểm 10+ cho sự quyết đoán trong việc phá bỏ mọi rào cản cản trở đổi mới”.

Có gì mà ầm ĩ thế? Té ra là đề nghị bỏ Điều 292, Bộ luật hình sự số 100/2015/QH13 ngày 27 tháng 11 năm 2015 (hiện đang tạm lùi hiệu lực thi hành). Điều luật này quy định:

“Người nào cung cấp một trong các dịch vụ sau đây trên mạng máy tính, mạng viễn thông không có giấy phép hoặc không đúng nội dung được cấp phép, thu lợi bất chính từ 50.000.000 đồng đến dưới 200.000.000 đồng hoặc có doanh thu từ 500.000.000 đồng đến dưới 2.000.000.000 đồng, thì bị phạt tiền từ 200.000.000 đồng đến 500.000.000 đồng hoặc phạt cải tạo không giam giữ đến 02 năm”. Đây là điều luật bất hợp lý, nhùng nhằng, bị các doanh nhân kinh doanh dịch vụ công nghệ phản đối từ khi dự thảo, đến nay trước áp lực dư luận, ông Phúc yêu cầu bỏ thì có gì lạ, có gì quyết đoán? Ông Phúc không phải là người đầu tiên thấy nó vô lý và phản đối. Bản thân ông Phúc cũng chỉ là người đề nghị, sắp tới quốc hội sẽ thêm những kỳ họp, lại tiêu tốn không ít tiền thuế của dân để “biểu quyết” điều chỉnh vấn đề này. Thế mà một phóng viên báo Lao Động hét thất thanh, tâng bốc lãnh đạo một cách lố bịch. Đọc bài “bình loạn” này tôi thực sự sốc. Sốc không chỉ bởi 4 chữ “cực” mà còn thêm “điểm 10 +” nữa. “Điểm 10 +” ấy nên dành cho tác giả bài này, người cho điểm chính là Ban Tuyên giáo trung ương hoặc bản thân người đứng đầu chính phủ.

Mới đây chuyện ông Phúc và đoàn tùy tùng nối đuôi ô tô dài cả cây số vào phố cấm đi bộ ở Hội An bị dư luận phản đối. Sau một tuần, ông Phúc mới xin lỗi gián tiếp trong một hội nghị. Sai thì xin lỗi, là điều tối thiểu phải làm, thế mà nhiều “nịnh thần” lại tán dương sự xin lỗi của ông Phúc thật quá lời. Rất dối trá khi có “bồi bút” mượn hình ảnh “người dân” để hoan nghênh thủ tướng. Thật ngượng khi đọc những lời ca tụng trên mây mà bản chất là lời xu nịnh. Bồi bút ẩn danh T.H này trích một số ý kiến “người dân” như sau : Bạn Anh Tư chia sẻ: “Một lời xin lỗi rất chân thành của Thủ tướng làm cho người dân càng thêm thán phục!“. Bạn HungQNa bày tỏ: “Ơn Giời! Đích thị đây là vị Thủ tướng mà người dân mong đợi rồi. Hy vọng sẽ có nhiều lãnh đạo có tâm, có tầm để đất nước ngày một phát triển, văn minh”. “Hoan hô, chúng ta hiện đang có một vị Thủ tướng của dân, vì dân thực sự” – Bạn Tài chia sẻ. Bạn Võ Đức Hương kỳ vọng: “Hoan hô Thủ tướng. Tui bắt đầu đặt niềm tin nơi ông từ hành động nhỏ này”.

Lời xin lỗi để lại tiếng thơm muôn đời!

Lộ liễu hơn, trang đăng bài này chính là trang thông tin điện tử mang tên Nguyễn Xuân Phúc. Độc giả thấy ngay sự ngụy tạo trong dẫn chứng, bởi vì những nhân vật “người dân” rất mơ hồ như “Bạn Anh Tư”, “Bạn HungQNa”, “Bạn Tài” … Những “người dân” này đều không được ghi chú địa chỉ cụ thể. Một lời xin lỗi mà khiến người khác phải “càng thêm thán phục”, “đích thị đây là vị Thủ tướng mà người dân mong đợi”, “lãnh đạo có tâm, có tầm”, “vị Thủ tướng của dân, vì dân thực sự”, “đặt niềm tin” thì chỉ là sự thổi phồng thái quá. Ca tụng thế vẫn “chưa đủ liều”, tên bồi bút này còn viết: “Hành động chính là lời nói hay nhất và ý nghĩa nhất! Chúc ông có nhiều sức khoẻ để công tác. Tiếng thơm sẽ để lại muôn đời, bia vàng cũng sẽ bị lãng quên!”.

Một lời xin lỗi mà trở thành “Tiếng thơm sẽ để lại muôn đời, bia vàng cũng sẽ bị lãng quên” thì chỉ có trong “hành vi nịnh” của những bồi bút báo “lề Đảng” mà thôi. Nói đến đây tôi liên tưởng đến một truyện xưa: Có hai tên “nịnh sĩ” đang ngồi hầu chuyện quan lớn, bỗng quan “đánh rắm” một cái. Lập tức một tên lắng nghe rồi thốt lên: “Y hi, quản huyền chi âm!” (nghe như tiếng đàn, tiếng sáo). Tên kia cũng hếch mũi hít hà rồi trầm trồ:“Phảng phất chi lan chi vị!” (thoang thoảng mùi hoa lan, hoa nhài). Nhưng quan lớn tỏ ra hiểu biết, không bằng lòng: “Trung tiện mà thơm thì e tuổi thọ ta không được dài”. Nghe vậy, một tên gật gù: “Bẩm cụ, bây giờ đã có mùi rồi ạ !”. Tên kia cũng khẳng khái khẳng định: “Bẩm, bây giờ thì thối lắm ạ!”. Tương truyền vì thế dân gian mới có câu rằng: nịnh thối không ngửi được.

Xin quay lại vấn đề chính – “hành vi nịnh” trên báo chí của lũ bồi bút. Sau hơn 3 tháng, chủ yếu nói và hứa, các vấn đề bức xúc của đất nước như tham nhũng, bạo lực, ô nhiễm môi trường, thất nghiệp, nợ công, biển đảo… vẫn đang nhức nhối, chính phủ khóa mới chưa có động thái nào thực sự hiệu quả, nhưng trang Dân Trí lại tán dương lấy được: “Tư duy mới mẻ, hành động quyết liệt, rất bám cơ sở, lắng nghe nhân dân, lắng nghe doanh nghiệp…. là những nhận xét của các đại biểu Quốc hội về Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc sau hơn 3 tháng đứng đầu Chính phủ điều hành đất nước, phải đối mặt với rất nhiều vấn đề cam go, thử thách”. (“Trong điều hành của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc không có chỗ cho việc bàn lùi”).

Tại phiên họp Chính phủ thường kỳ tháng 4, phiên họp đầu tiên kể từ khi Chính phủ mới hoạt động, ông Phúc nói sẽ chuyển “phương thức chỉ đạo, điều hành” của Chính phủ từ “phương thức mệnh lệnh hành chính” sang phương thức “kiến tạo, phục vụ”. Ông Phúc chỉ mới nói chứ chưa làm, và không biết làm được đến đâu với cái “tư duy nhiệm kỳ” 5 năm của mình. Vậy mà trang baophapluat.vn cùng nhiều báo mạng khác không ngớt lời “hoan hô thủ tướng”;

‘Tự sướng’, gán ghép cho dân

Cũng với chiêu dùng “nhân dân” nói (khách quan đấy nhé), trang thông tin điện tử http://www.dangcongsan.vn đã “tự sướng” với nhiều bài, trong đó có bài Nhân dân hoan nghênh sự chỉ đạo quyết liệt của Tổng Bí thư, để nói về việc vào cuộc làm rõ những sai phạm của ông Trịnh Xuân Thanh (nguyên Phó chủ tịch UBND tỉnh Hậu Giang). Sự việc bê bối của ông Thanh đã được báo chí và nhân dân phanh phui, bàn qua tán lại gần nửa năm qua, đến bây giờ vẫn đang rối như canh hẹ, chưa biết “gỡ” thế nào và hiện ông Thanh đang nghỉ phép, du lịch xứ nào không ai rõ. Vậy nhân dân làm sao “hoan nghênh” nổi “sự chỉ đạo quyết liệt của Tổng Bí thư”? Đừng phỏng vấn một vài cán bộ rồi gán ghép cho “nhân dân”, không “chính ngôn” chút nào.

Có những điều bình thường, không đáng nói nhưng qua ngòi bút xu nịnh, chúng trở nên “phi thường”, đặc biệt. Chuyện “nhỏ như con thỏ” – thủ tướng ngồi ghế nhựa khi đến thăm công nhân tại phân xưởng làm việc. Chỉ vậy thôi, nhưng phóng viên báo Lao Động đã đưa ông Phúc “lên mấy tầng mây xanh”: “Chiếc ghế dành cho ông ngồi nghỉ khi kết thúc phần giao lưu cũng chỉ là chiếc ghế nhựa như của anh chị em công nhân, ngồi cùng hàng và bên cạnh công nhân, vui vẻ, thân thiện. Hình ảnh đó để lại ấn tượng sâu sắc trong công nhân, hình như đã lâu lắm rồi, công nhân không được ngồi gần một vị Thủ tướng. Công nhân Nguyễn Gia Thái nói rằng không bao giờ nghĩ rằng mình có thể được đứng gần Thủ tướng và “mong muốn được ôm Thủ tướng”, ông đã vui vẻ vòng tay ôm Nguyễn Gia Thái. Có lẽ chưa bao giờ có một hình ảnh tình cảm, gần gũi của một Thủ tướng với một người lao động như vậy”. (“Thông điệp gần dân của Thủ tướng”)

‘Gậy ông đập lưng ông’!

Người viết nếu lâm vào tình thế “không nịnh không được” thì chí ít cũng cần học “kỹ năng nịnh”, nịnh phải khéo léo, tế nhị. Nịnh thái quá, gượng ép vô hình trung “bôi xấu lãnh đạo”. Ví như chuyện ông Trương Tấn Sang, chủ tịch nước nói rằng sẽ “trả lại nhà cho Đảng” khi về hưu. Họ trích dẫn lời ông Sang: “Nhà tôi nhỏ thôi, 51m2, khi về hưu dứt khoát tôi không lấy một mét vuông đất nào. Bữa nay tôi nói dứt khoát như vậy”. Nhà có 51m2 thì trả quách cho rồi, ở cái biệt thự sang trọng không sướng hơn sao? Thế mà các ông nhà báo “lề Đảng” xúm nhau ca tụng ông Sang “liêm khiết”. Các ông có biết làm như thế thì lòi “cái đuôi” của vị lãnh đạo khác ra không? Thế chẳng lẽ các vị lãnh đạo “Đảng ta” từ trước đến nay không ai trả lại nhà cho nhà nước (chiếm luôn) à? Còn cơ ngơi bề thế như lâu đài khi về hưu của các nguyên lãnh đạo khác thì sao?

Xin kể thêm một câu chuyện “gậy ông đập lưng ông” do nịnh bừa trên báo. Trong khi Đại hội XII của Đảng đang diễn ra, trang Dân Việt “phấn khích” đưa bài: “Hoan nghênh Thủ tướng xin không ứng cử Tổng Bí thư”. Trang này “nịnh” gián tiếp khi dẫn lời ông Vũ Trọng Kim, Phó chủ tịch thường trực, Tổng thư ký Ủy ban trung ương MTTQ Việt Nam: “Tại Hội nghị T.Ư 14, tôi có phát biểu là rất hoan nghênh đồng chí Nguyễn Tấn Dũng và các đồng chí khác trong Bộ Chính trị đã tự xin thôi không ứng cử vị trí Tổng Bí thư để dồn phiếu cho đồng chí Nguyễn Phú Trọng. Trách nhiệm như vậy rất cao, đặc biệt là có sự chia sẻ trách nhiệm lớn lao với Bộ Chính trị, Ban Chấp hành T.Ư và toàn Đảng trong giai đoạn hiện nay”. Thế mới lộ trần luôn, chuyện bầu báng trong Bộ chính trị không hề cạnh tranh lành mạnh, minh bạch sòng phẳng mà là sự dàn xếp trắng trợn công khai, khiến đảng viên và nhân dân không ai còn tin nữa. Sau khi nhận ra sự “nịnh không đúng chỗ”, “khen nhau như thế bằng mười hại nhau”, trang Dân Việt đã gỡ bài này xuống, nhưng đến nay trang Báo Mới còn lưu lại bài này (http://www.baomoi.com/hoan-nghenh-thu-tuong-xin-khong-ung-cu-tong-bi-thu/c/18524007.epi).

Vì đâu nên nỗi?

Trong khi ngân sách thâm hụt, nợ công ngập đầu thì nhà nước lại dùng một khoản “khủng” tiền thuế của dân để nuôi đến hàng chục nghìn nhà báo của hơn 857 cơ quan báo chí, trong đó có 199 cơ quan báo chí in, 105 báo điện tử, 67 đài phát thanh, truyền hình và nhiều cơ quan quản lý báo chí. Trong đội ngũ nhà báo ăn lương Đảng, những nhà báo chân chính, trung thực, đứng trên lập trường nhân dân ngày càng hiếm dần, vì họ hoặc bị loại ra khỏi ngành bởi chính sách đàn áp, “bịt miệng” của Đảng, hoặc họ tự bẻ cong ngòi bút, viết theo lối xu nịnh kiếm kế sinh nhai trong thời buổi đang khủng hoảng về niềm tin và giá trị.

Tìm Thanh như thể tìm chim…

Thạch Đạt Lang

Trong truyện Kiều của thi hào Nguyễn Du có câu: Nghĩ điều trời thẳm vực sâu/ Bóng chim tăm cá biết đâu mà tìm

Hai câu này diễn tả tâm trạng Từ Hải khi Thúy Kiều bỏ ra đi biền biệt phương trời, không để lại tin tức, dấu vết, không biết làm sao để tìm gặp nàng.

Đó là trong thi văn. Hiện tại ở Việt Nam, chẳng những một mà rất nhiều người cũng đang mang tâm trạng giống như Từ Hải, đang cuống cuồng trước sự mất tích của Trịnh Xuân Thanh, cựu phó chủ tịch UBND tỉnh Hậu Giang. Tuy nhiên người “bức xúc”, sốt ruột nhất có lẽ không là ai khác ngoài Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng CSVN. Tại sao?

Lý do khiến Tổng Trọng  vừa “bức xúc” vừa sốt ruột như ngồi trên lò lửa là do Trịnh Xuân Thanh, sau khi thoát khỏi thiên la, địa võng của chế độ CSVN, đã vỗ đánh “bốp” một cái thật mạnh vào ngay giữa mặt Trọng – nhân vật quyền lực số một ở VN hiện nay – bằng một lá thư xin ra khỏi đảng, đồng thời nói thẳng không còn tín nhiệm, tin tưởng tư cách lãnh đạo Trọng nữa.

Vụ án mạng ở Yên Bái với 3 đảng viên trung, cao cấp của đảng vừa “anh dũng hi sinh” làm xôn xao cả nước chưa lắng xuống thì nay thêm vụ Trịnh Xuân Thanh dùng kế Thiềm Thừ Thoát Xác chuồn khỏi Việt Nam như Tề Thiên Đại Thánh hóa phép thành con ruồi (không phải ruồi Tân Hiệp Phát – ruồi Tân Hiệp Phát chết ngủm trong chai nước ngọt từ lâu rồi) bay ra khỏi Việt Nam, đến một nơi vẫn đang còn trong vòng bí mật.

Sự đau đớn, nhục nhã nhất của Tổng Trọng, không phải vì Trịnh Xuân Thanh xin ra khỏi đảng hay phê phán mình thẳng thừng mà chỉ vì lũ đàn em làm ăn hạch đụi, không tính toán đến trường hợp Thanh thấy rằng đã đến lúc tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách, nên để xổng con “ruồi trâu” to, béo – dù chưa phải là con ruồi số 1 – mà Trọng quyết đập dẹp để lấy uy, dằn mặt những kẻ có tư tưởng chống đối hay muốn phê bình, chỉ trích mình.

Đúng ra với một cái đầu cáo già như Phú Trọng, trước khi ra lệnh đập con ruồi Xuân Thanh, Trọng phải âm thầm bố trí khắp nơi, lặng lẽ cho công an, cảnh sát, tình báo dưới quyền theo dõi Thanh từng bước, nhất cử nhất động để khi ra tay là… mã đáo công thành, không bị trật vuột con dê… tế đảng.

Hơn thế nữa, Trọng cũng không nhớ tới việc đại gia Trương Đình Anh, chủ tịch tập đoàn FPT đưa cả gia đình qua Mỹ sống, viêc đại biểu quốc hội Nguyễn Thị Nguyệt Hường có quốc tịch Malta…Đó là những bằng chứng rõ ràng cho thấy sự chuẩn bị tháo chạy khỏi Việt Nam khi có biến động của các đại gia, các cán bộ CSVN.

Nếu là một người cẩn thận, suy nghĩ sâu xa, trước khi đập con ruồi Xuân Thanh, Trọng phải giăng lưới khắp nơi, ra lệnh cho công an, cảnh sát, tình báo theo dõi Thanh từng bước, nhất cử nhất động để khi ra tay là… ngon cơm. Ai ngờ vì quá tự cao, tự đại, chỉ giỏi huênh hoang, khoác lác cộng thêm niềm  hoan lạc miên man sau chiến thắng đại hội đảng 12, loại được Nguyễn Tấn Dũng khỏi chính trường, trở về làm người tử tế, Tổng Trọng nghĩ rắng mình là vô địch, võ công cái thế, bao trùm thiên hạ. Có ngờ đâu Trọng ngoại, hữu Thanh.

Cái vỗ nặng nề của Trịnh Xuân Thanh vào mặt Tổng Trọng chắc chắn phải được chuẩn bị từ lâu ngay từ khi biết mình bị đem lên bàn mổ. Trước khi rời khỏi Việt Nam, Thanh biết mình sẽ phải đi đến nước nào, ở đâu, gặp ai, mới có thể an toàn. Visa đã được chuẩn bị, xin từ trước, vé máy bay, người đón tiếp, chỗ trú ngụ bí mật, tiền mặt, thẻ visa…

Việc liên lạc với Người Buôn Gió – Bùi Thanh Hiếu để cung cấp hồ sơ, tư liệu nhờ Gió đưa lên mạng chắc chắn đã được suy nghĩ, tính toán, cân nhắc cẩn thận. Lý lịch cá nhân, tính tình cùng những hoạt động, các bài viết của Gió trước và sau khi qua Đức đã nói lên được điều gì để Trịnh Xuân Thanh cùng các cố vấn có thể tin tưởng, giao hồ sơ, tài liệu cho Gió đem phổ biến lên mạng?

Hơn thế nữa, những nhân vật bí ẩn gặp gỡ Bùi Thanh Hiếu chắc chắn phải thuộc một phe đối đầu với Nguyễn Phú Trọng, đang tìm cách phá vỡ mặt trận “đã hổ, diệt ruồi” của Trọng. Tại sao họ dám giao việc trọng đại, liên quan đến số phận của Trọng nói riêng, ĐCSVN nói chung cho một người như Bùi Thanh Hiếu? Có thật sự Gió hoàn toàn đứng ngoài cuộc tranh chấp giữa Trọng và các phe phái trong nôi bộ ĐCSVN, vô tình được chọn làm một con cờ trung gian cho cuộc đấu đá? Trong thâm tâm Gió khi nhân lời phổ biến các tài liêu của Thanh, Gió chỉ muốn giúp Trịnh xuân Thanh trở thành môt con người tốt như mình?Tất cả vẫn là những câu hỏi chưa có câu trả lời.

Thật ra, để truy tìm tông tích của Trịnh Xuân Thanh không phải là việc quá khó khăn nếu có sự giúp đỡ của tình báo các nước láng giềng. Với hệ thống camera dầy đặc ở các phi trường, cửa khẩu ở biên giới, truy tìm các chứng từ sử dụng visa mua vé phi cơ, tầu điện, khách sạn… các chuyên viên có thể tổng hợp, phân tích, tìm biết Thanh rời khỏi Việt Nam ngày giờ nào, ở đâu, đi đến đâu?

Tuy nhiên việc này không thể thực hiện vì Trịnh Xuân Thanh chưa bị đánh giá, kết luận là tội phạm quốc gia vì không có chứng cớ, cần phải truy nã gấp. Ngay cả viêc tung sát thủ để đi tìm giết Thanh hay bắt cóc Người Buôn Gió cũng có thể đã được đem ra thảo luận, bàn bạc trong nội bộ đảng CSVN, giữa những lãnh đạo cao cấp nhất thuộc phe Trọng. Rõ ràng phe của Trọng đã phản ứng rời rạc, không có kế hoạch.

Để vớt vát lại thể diện phần nào sau cái vỗ thẳng mặt này, Tổng Trọng cho họp ban bí thư để khai trừ Trịnh Xuân Thanh ra khỏi đảng. Đúng là trò hề, giống như hiệu trưởng một trường trung học ra lệnh đuổi một học sinh vĩnh viễn sau khi học sinh này tuyên bố công khai bỏ học vì hiệu trưởng, thầy, cô giáo không có tư cách, liêm sỉ, không có lòng tự trọng, không có nền tảng, căn bản giáo dục để dậy dỗ ai.

Song song với những phản ứng trên, trong cơn hoảng loạn, thần thái bất định, hoang mang, lo sợ bị đảo chánh, Trọng ra lệnh cho ban bí thư tỉnh ủy Hậu Giang cử người đi tìm Trịnh Xuân Thanh…ngoài Hà Nội. Thiệt là ruồi bu quá sức (lẽ mình)! Những hình ảnh, văn bản được đưa lên báo điện tử, facebook những ngày qua từ Người Buôn Gió, chứng tỏ Thanh đang ở Âu châu, nhiều phần là ở Đức. Nếu còn mang quốc tịch Việt Nam, có visa qua Đức, Thanh có thể đi vòng vòng 28 nước Âu Châu bằng phi cơ, đường bộ, tầu thuyền… nằm trong Liên hiệp Âu Châu (European Union). Trường hợp có quốc tịch Malta như bà Nguyệt Hường, Thanh có thể qua Mỹ bất cứ ngày giờ nào, chỉ cần làm một bản khai ESTA (Electronic System for Travel Authorization), trả lệ phí 14 USD là đặt chân đến xứ thiên đường America Dreaming.

Vậy thì để có thể truy nã, tóm cổ Thanh đem về VN, chế độ CSVN phải nhờ đến cảnh sát quốc tế (interpol) hay cảnh sát đặc biệt bảo vệ biên giới Đức GSG-9 (Grenzschutz Gruppe 9), sở tình báo Đức – BND (Bundes Nachrichten Dienst)… Nhưng lấy lý do gì để nhờ Đức giúp? Thanh chưa hề bị truy tố bởi một tòa án ở VN về bất cứ tội danh gì. Vô phương! Hay là tổ chức bắt cóc Người Buôn Gió, tra khảo, tìm chỗ ở của Thanh? Cũng không ổn, bởi Gió cũng mù tịt, không biết Thanh ở đâu, chỉ liên lạc được với Thanh qua những nhân vật thần bí bằng điện thoại, với mạng Viber. Bắt cóc hay hãm hại Gió chỉ làm tình hình xấu xa, tồi tệ hơn.

Cuối cùng để khỏa lấp những thất bại trong vụ Trịnh Xuân Thanh, Nguyễn Phú Trọng tiếp tục ra lệnh cho đàn em làm những việc che dấu, định hướng dư luận, lừa gạt những người ở trong nước không có phương tiện tìm hiểu rõ ràng, xác thực sự kiện…, như cho người đi tìm Trịnh Xuân Thanh ở Hà Nội, ra lệnh triệu tập Thanh vào ngày 13.09.2016, phải trình diện tỉnh ủy Berlin, xin lỗi nói lộn… tỉnh ủy Hậu Giang để trả lời về những việc làm trong quá khứ.

Đúng là Bóng Chim Tăm Cá 

Tìm Thanh như thể tìm chim.

Trọng đây, Thanh đó biết tìm nơi đâu?

Trọng đang ôm một nỗi sầu

Thanh đi một kiếp Trọng rầu thiên thu

Tin khó tin: Đừng cưa bom nữa các ông! Trịnh Xuân Thanh đang ở đâu?

Lao Động

Hà Phan (tổng hợp)

h1Hôm qua, tôi thấy hai ông cưa bom thật lại thương vong. Còn vài vị cưa bom miệng cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Con đường của Trịnh Xuân Thanh đang hẹp dần nhưng ông ấy đang ở đâu thì chưa ai biết. Người ta chỉ biết Phạm Công Danh vừa nhận án sơ thẩm 30 năm và 5.000 tỷ đã có địa chỉ rõ ràng. Nhưng thưa tất cả các ông! Tôi đã có thần tượng…

Ông Thanh đâu rồi?

Con đường của Trịnh Xuân Thanh đang hẹp dần với quyết định khai trừ Đảng chiều qua. Nhưng bây giờ ông ấy ở đâu vẫn còn là dấu hỏi rất to.

Mốc 13.9 mà Tỉnh ủy Hậu Giang ấn định cho ông Thanh phải có mặt đang rất gần. Ông ấy sẽ xuất hiện hay lại bặt âm vô tín thì chúng ta phải chờ. Đoán già đoán non cuối cùng cũng chỉ chốt được câu: Ông ấy không thể biến mất được đâu. Nhưng dù thế nào đi nữa cũng thật là khó tin nếu chuyện ông Thanh chỉ là của ông ấy.

h1

Ông Ngô Văn Minh, Ủy viên thường trực Ủy ban pháp luật của Quốc hội nói thế này: “Vụ việc này phải làm đến nơi đến chốn, không phải chỉ xử lý một mình ông Trịnh Xuân Thanh và một mình ông Thanh không thể làm được như vậy. Phải làm rõ trách nhiệm này là của ai và phải nói cho rõ, bởi vì ông Trịnh Xuân Thanh không thể tự chọn chỗ cho mình được”.

Rất đúng, ông ấy không thể tự chọn chỗ cho mình thì phải có ai đó chọn cho ông ấy chứ nhỉ? Câu hỏi hơi khó trả lời nhưng cũng rất khó lảng tránh. Trịnh Xuân Thanh, ông đang ở đâu? Chỉ có ông mới có lời đáp rõ ràng nhất vè chỗ của mình, chỗ mà ông mà nhiều người đã chọn.

Xem tại đây  —  Và tại đây

9000 tỷ và 30 năm tù

h1

Cuối cùng thì phiên sơ thẩm xử đại án Phạm Công Danh cũng kết thúc quý vị ạ! Ông Danh đã lãnh mức án không thể nào cao hơn được nữa cho các tội danh của mình. Nhưng điều mà chúng ta quan tâm nhất có lẽ là 9.000 tỷ mà Danh cuỗm của Ngân hàng CB còn lại được bao nhiêu?

Ít nhất thì “5.190 tỷ đồng Trần Ngọc Bích đã vay của ngân hàng CB là vật chứng của vụ án, cần thu hồi lại cho ngân hàng CB”. Và hàng trăm tỷ nữa mà những chủ nợ lớn của Danh như bà Bích, bà Phấn đã nhận từ Danh cùng cấp dưới sẽ phải quay về với khổ chủ. Chưa kể những tài sản Danh đứng tên riêng hay chung với hoặc danh nghĩa tập đoàn Thiên Thanh cũng phải gánh trách nhiệm bồi thường.

Có thể còn phúc thẩm, còn kháng án, kháng nghị hay tranh cãi nhưng trên lý thuyết, hơn 5.000 tỷ đã không còn bóng chim tăm cá nữa. Tuy nhiên từ bản án đến thi hành là con đường rất dài, có khi không thể tới đích trọn vẹn. Thôi cứ hy vọng, còn hơn không có gì để trông chờ. Ở đất nước mà ngân sách chắt bóp từng tỷ thì 5.000 tỷ cực kì lớn. Còn vì sao 9.000 tỷ ấy ra đi cực kì dễ có lẽ mình Phạm Công Danh cũng chưa lý giải đủ.

Xem tại đây

Con nợ cái trả

h1Hi hữu, rất hi hữu quý vị ạ! Nhưng họ vẫn mắc phải, một món nợ khó để phân trần. Văn bản của UB Kiểm tra Tỉnh ủy Hải Dương gửi cấp trên ghi rõ: “Dù đã cố gắng tiết kiệm để trang trải chi phí, nhưng do quá nhiều đoàn đến thăm vào khoảng thời gian ngắn nên đơn vị không có đủ kinh phí đón tiếp. Hiện nay UB Kiểm tra tỉnh ủy còn nợ 310 triệu đồng mà không có nguồn để chi trả”.

Tôi không biết được mời hay chưa nhưng “đột xuất có nhiều tỉnh đến thăm, trao đổi kinh nghiệm như Hậu Giang, Đồng Nai, Cần Thơ, Bình Thuận, Lâm Đồng, Sơn La, Hòa Bình, Thái Bình, Quảng Ninh…” thì tiền nào cũng túng huống gì nơi chỉ có mỗi nguồn từ ngân sách. Không tham ô, không tư túi cũng chẳng khuất tất chỉ cần khách khứa kiểu này đã thủng túi rồi.

Tôi chỉ thắc mắc, thời gian tiền bạc và công sức đâu mà họ đi thăm và trao đổi kinh nghiệm lắm thế? Một người, hai người hay rồng rắn cả chục để UBKT tỉnh phải “nhắc khéo”? Nợ nào chắc chắn chủ nhà cũng phải trả, còn tiền đâu tôi không biết. Chỉ mong đừng lấy từ thuế của chúng ta.

Xem tại đây

Đừng cưa bom nữa các ông à!

h1

Cưa bom, lại cưa bom theo đúng nghĩa đen các bác ạ! Những vị liều mạng luôn đùa với thần chết từ nước ta thêm một phen làm thế giới trầm trồ. Còn chúng ta cứ tròn mắt hỏi nhau cưa bom thật kiếm sống qua ngày với cưa bom miệng kiếm ti tỉ chia nhau sao cứ mãi song hành thế nhỉ?

Câu chuyện mới ngày hôm qua: “Hai thanh niên gần 30 tuổi ở Đắk Lắk dùng hàn gió cưa bom tạ khiến nó phát nổ dẫn đến bị thương nặng phải nhập viện cấp cứu”. Ba tháng trước, hai người ở Kon Tum đã bỏ mạng vì cưa bom khi mà dư âm vụ nổ bom Hà Đông vẫn ám ảnh.

Tôi chia buồn với các nạn nhân kiêm thủ phạm nhưng cũng cực lực phản đối những ai giỡn mặt tử thần. May mắn chỉ một vài người, ra đi vĩnh viễn. Tôi rất xót khi các ông đánh cược mạng sống với vài trăm ngàn nhưng mưu sinh mà không biết bay lên trời khi nào thì hãi lắm. Đem đèn khò rồi cưa bom tạ thì sống sót mới lạ. Đừng cưa bom nữa các ông ạ! Vì mạng mình vì gia đình và cả những người xung quanh. Bom đạn vô tình chẳng biết tránh né ai đâu.

Xem tại đây

Làm giàu không khó

h1Các hạng mục xây dựng không phép trong biệt phủ.

Hai triệu tiền phạt cho một biệt phủ thiếu phép rất đáng để nộp phạt các bạn ạ! Một nơi mà “Dù vẫn đang trong quá trình xây dựng và hoàn thiện nhưng cảnh quan bên trong khiến người đến thăm có cảm giác như đang lạc vào một vương phủ nào đó” rất đáng để bỏ ra hai triệu.

Số tiền trên không lớn dù cho biệt phủ ấy đứng tên mẹ vợ Giám đốc Sở Tài Chính Thừa Thiên- Huế và ông ấy chỉ thường xuyên đến chỉ đạo thi công. Chốn như “vương phủ” này sẽ có 60 ngày để hoàn tất các thủ tục xin phép và nếu xin được, một xác suất rất lớn thì tất cả sẽ được hợp thức hóa.

Tôi có một đề nghi : nếu họ chưa xin xong phép cũng nên để biệt phủ ấy để thiên hạ biết nơi đó có những cảnh quan mà đại đa số dân nước này mơ ước. Nhìn vào mọi người còn có thêm gương tốt: làm giàu không khó.

Xem tại đây

Thần tượng của tôi

h1

Tôi tin hôm qua nhiều người đã thấy thần tượng của mình. Tôi thấy anh trên Laodong.com.vn, đó là Lê Văn Công, người đã xuất sắc giành HCV cử tạ tại Pralympic Rio 2016 và phá kỷ lục thế giới ở hạng cân 49kg. Lực sĩ Hà Tĩnh đã đi vào lịch sử bằng nghị lực của một người từ lúc sinh ra đã bị teo tóp đôi chân vì di chứng mẹ bị sốt xuất huyết.

Dù chiến tích ấy không vang vọng như Hoàng Xuân Vinh nhưng với tôi khó có thể dùng cụm từ nào khác ngoài “ngả mũ khâm phục”. Đọc những dòng sau có chút gợn: “So với các VĐV tham dự Olympic, tiền thưởng theo quy định và tiền treo thưởng của các doanh nghiệp với VĐV Paralympic thấp hơn nhiều. Theo đó, với việc giành HCV, phá kỷ lục Paralympic và thế giới, Lê Văn Công được nhận số tiền thưởng khoảng hơn 400 triệu đồng (80 triệu quy định Nhà nước, còn lại là các khoản treo thưởng).

Nhưng tôi nghĩ những gì anh đã làm được lớn hơn rất nhiều với triệu kia tỉ nọ. Nghị lực ấy, số phận ấy và vinh quang ấy không thể tính bằng tiền các bạn ạ!

Xem tại đây