Nguyễn Thị Cỏ May – Đèn Cù II: Sơ Lược Qua Vài Mẫu Chuyện Nóng .

1
Quyển sách thứ hai của Trần Đĩnh cũng có tựa là Đèn Cù và Đèn Củ II. Cũng đồ sộ như quyển Đèn Cù I và do Người Việt ở Cali, Huê kỳ, xuất bản. Sách phát hành hôm 21 tháng 11/2014 vừa qua.
Khác hơn kỳ trước, kỳ này Đèn Cù II dường như cho tới nay chưa thấy được dư luận đón nhận ồn ào. Phải chăng độc giả đã biết Trần Đĩnh sẽ “nói gì” nên sự hâm hở của lần trước đã giảm đi? Hay sẽ từ từ rồi đọc, gấp gáp gì?
Cỏ May nhận được sách hơn tuần sau do nhà báo Đinh Quang Anh Thái có nhả ý gởi biếu. Cỏ May quen biết Anh Đinh Quang Anh Thái nhơn dịp anh ấy qua Paris chơi. Sau đó, gặp lại nhau ở Cơ sở truyền thông Ký Con ở Cali, rồi Đài Á châu Tự do, Đài Litle Sài gòn. Nhưng từ lúc anh làm việc ở báo Người Việt thì Cỏ May chưa có dịp gặp lại. Nhắc lại chút chuyện xưa để ghi lại sự cảm ơn đối với Anh Thái.
Nhận được sách, Cỏ May vội đọc lướt qua để thấy quyển II có gì khác hơn, đáng chú ý hơn quyền I hay không? Rồi sau đó sẽ có thì giờ đọc lại kỷ hơn.
Quả thật, ở quyển II, Trần Đĩnh có tiết lộ nhiều chuyện một cách mạnh dạn hơn, mang tính tố cáo chế độ mà ông từng hiến thân phục vụ từ năm 19 tuổi và những chuyện này đóng góp thêm rỏ ràng hơn để phơi bày bản chất “dỏm” và “đễu” của chế độ công sản hiện này còn tồn tại và cai trị đất nước Việt nam.
Thế Lữ
Ít ai biết nhà văn Thế Lữ là người kết nạp đảng cho Cựu Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh. Nhưng từ trước 1945, Thế Lữ đã ly khai khỏi đảng cộng sản và gia nhập Vìệt nam Quốc Dân Đảng!
Lúc bấy giờ, Thế Lữ đã là nhà văn, nhà thơ, nhà báo, nhà soạn kịch, nhà đạo diễn, một trong số 29 Hội viên đầu tiên và cuối cùng của Thanh niên Cách mạng Đồng chí Hội, tiền thân đảng cộng sản, nên ảnh hưởng của ông rất lớn. Thế Lữ kết nạp Nguyễn văn Linh mà không biết ông đã gieo một thứ mầm cực độc trên đất nước của ông. Đó là mầm cộng sản. Và cái mầm đó bám vào mảnh đất màu mở thực dân nên chỉ ít lâu sau đã hóa thành một thứ cây đại thọ chẳng cho được bóng mát mà còn tai hại cho đất nước …Trong lúc đó, Trần Huy Liệu lại từ bỏ Việt nam Quốc dân Đảng để đổi qua theo đảng cộng sản. Sự đóng góp cho văn học của Thế Lữ quan trọng hơn sự nghiệp sử học của Trần Huy Liệu nhưng Trần Huy Liệu được cộng sản trọng vọng. Vì sử gia đã có công ngụy tạo chuyện cây đuốc sống Lê văn Tám phá hủy kho xăng của Tây ở Thị Nghè!
Lúc Tổng Khởi nghĩa, đoàn kịch Anh Vũ của Thế Lữ đang diển ở Huế thì Việt Minh lùng bắt ông để thủ tiêu vì tội đi theo Việt Quốc Duy Dét, tức Quốc Dân Đảng. Theo Hoàng Yến phụ trách công an Huế thì Việt Minh, dưới sự huy động hết mình của Tố Hữu và Nguyễn Chí Thanh, xứ ủy Trung kỳ, đã lùng bắt hung bạo trí thức, nhơn sĩ suốt dải đất xứ Trung kỳ. Phạm Quỳnh, Khái Hưng bị giết trong chiến dịch này. Nhất Linh may mà chạy thoát.Và rất có thể Tạ Thu Thâu bị sát hại ở Quảng Ngãi cũng do chiến dịch khủng bố của hai tên Tố Hữu và Nguyễn Chí Thanh. Năm 1946, nhơn Hồ Chí Minh qua Pháp thương thảo với chánh phủ Pháp về tình hình Việt nam, Ông Daniel Guérin, ký giả người Pháp, bạn thân của Tạ Thu Thâu, gặp Hồ Chí Minh và hỏi tại sao giết người tranh đấu ái quốc Tạ Thu Thâu. Hồ chí Minh, với vẻ mặt “xúc động”, trả lời “Tạ Thu Thâu là người yêu nước thật, chúng tôi rất buồn về cái chết của ông…Nhưng, với nét mặt đanh lại, Hồ chí Minh xác định chủ trương, nhưng ai không đi theo đúng con đường do tôi đưa ra đều bị tiêu diệt”. Câu trả lời của Hồ Chí Minh cho thấy rỏ chiến dịch khủng bố những ái quốc không cộng sản trong kháng chiến chống thực dân Pháp không phải do sự hăng say quá trớn của cán bộ địa phương mà là phát xuất từ Hồ chí Minh.
Năm 1975 lần đầu vào thăm mẹ anh ở Sài gòn ra, Nguyễn Đình Nghi, bạn của Trần Đĩnh, kể lại một chuyện làm cho ông rất buồn. Khi gặp mẹ, bà quắc mắt hỏi ông: “Sao anh bỏ Chúa mà theo ma quỉ? Đứa nào nó xui anh?”. Nhưng ông đã nghĩ trước tới thái độ ứng xử của mẹ nên ông đã bỏ đảng khi sắp đi gặp mẹ. Tránh phải phân giải với mẹ (trg 429_436).
Võ Nguyên Giáp chạy theo Mao chuẩn bị chiến tranh với VNCH từ tháng 3/1955.-
Gần đây cố vấn quân sự Trung quốc tung ra hồi ký nói rỏ hồi tháng 3/1955, La Quý Ba, Vi Quốc Thanh và Võ Nguyên Giáp đã vào tận Bến Hải nghiên cứu bờ biển để sớm đề phương án tác chiến tương lai. Tháng 9, Võ Nguyên Giáp lại sang họp với Bành Đức Hoài và tướng lãnh Trung quốc bàn thêm …
Một người bạn của Trần Đĩnh, sĩ quan Thiết giáp, năm 1983, vừa ra tù tận Lao Kai về nói chuyện về sự xâm lăng của Trung quốc với sự im lặng đồng tình của Hà nội, một cách mỉa may thắm thía vô cùng. Nhờ học tập chánh trị kỷ, ông hiểu câu nói chỉ đạo của Hồ Chí Minh “Đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào”, đó là “Đánh cho Mỹ cút, đánh cho Hoa vào”. Cũng như trước đây “Thằng Tây nó tếch, thằng Tàu nó sang” (504-505)!
Vụ tấn công bằng ngư lôi tàu Maddox của Huê kỳ ở vịnh Bắc việt
Theo Vũ Lăng kể thì tàu Maddox của Mỹ bị đánh vì theo dõi đường mòn trên biển của Hà nội. Vụ này, Vũ Lăng đã biết qua thông tin chánh thức nhưng khi nằm với Trần Quý Hai ở Khe Sanh thì mới hiểu đầy đủ. Trần Quí Hai lúc đó trực Quân ủy suốt cả hai đêm xảy ra trận chiến. Đêm đầu kỷ niệm thành lập Hải quân, Hà nội cho ba tàu phóng lôi từ Ngọc Vừng ra tấn công thình lình vào tàu Maddox. Có một ngư lôi phóng đi làm sạt boong tàu rồi hải quân trên tàu mới biết. Quốc Hội Mỹ xem lại màn hình không thấy gì, mới chửi Johnson bịa chuyện. Dân Mỹ và Âu châu chết vì đầu óc lệ thuộc bằng chứng màn hình. Đêm thứ hai, ta cho hai tàu ra nữa, nhưng Mỹ đã đề phòng nên phản ứng ngay. Trần Quý Hai trực ban xin chỉ thị và được lệnh đánh. Hai tàu của Hà nội đều bị tàu Mỹ tiêu diệt cả. Mỹ vớt được một số lính thủy của Hà nội. Rồi Mỹ tiến đánh tan ba căn cứ hải quân cộng sản ở Cát Bà, ở Lạch Trường Sông Gianh và dưới Vinh, Bến Thủy.
Được tiếng dũng cảm, anh hùng, đánh trước tàu chiến Mỹ, nhưng lại đem nướng sạch hải quân. Trung quốc bèn trang bị lại cho hoàn toàn” (trg 563).
Ba đại chiến công của Giải phóng quân Trung quốc
Trung quốc cũng kỷ niệm hoành tráng “Chiến thắng Điện Biên Phủ” làm cho không ít bộ đội Cụ Hồ ngạc nhiên. Họ chưa từng biết Trung quốc đã tung ra một cuốn sách kể trong 6 đại chiến công của Giải Phóng quân Nhân dân thì có 3 là ở Việt nam: giải phóng Đường số 4 mở thông biên giới Hoa-Việt, chiến dịch Điện Biên Phủ, và “cho một bài học” ở sáu tỉnh biên giới Bắc Việt nam.
Nhận định của Đặng Tiểu Bình về Việt nam bội bạc có vẻ vẫn còn in đậm trong tâm thức của giới lãnh đạo Trung quốc. Bà Hồ Mộ La, con gái của Hồ Học Lãm, làm ca sĩ, giảng viên nhạc, kể chuyện lại lúc bà về Vân Nam tìm mộ cha, gặp đám bạn học xưa, họ đều kêu rêu Việt nam bạc bẻo. Những người bạn này nói với Bà Hồ Mộ La “Chó nó không bao giờ cắn lại chủ”. Rất đúng. Đảng cộng sản Hà nội đang làm con chó không bao giờ cắn lại chủ!
Việt nam học cách mạng Trung quốc mà quay lại đánh Thầy của mình như thế. Họ cũng nhắc lại câu Chu Ân Lai từng nói “Ai tốt với Trung quốc một thì Trung quốc tốt lại mười. Ai xấu với Trung quốc một thì Trung quốc xấu trả lại một trăm” (trg 355). Nhân dân Việt nam đang chứng nghiệm ý nghĩa của câu nói này!
Như vậy rỏ ràng là Mỹ thua Mao ở Sàigòn, ở Nam Vang và ở Vạn Tượng mùa xuân 1975, chớ Mỹ không hề thua Lê Duẩn, Pol Pot và Kaysỏn Phạm Văn Hảng!
Cũng như trước kia, Pháp thua Mao, Vi Quốc Thanh và Trần Canh ở Điện Biên Phủ tháng 5/1954 chớ không phải Pháp thua Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp!
Đi làm cách mạng cộng sản
Năm 1964, Ngô Y Linh và Nguyễn Vũ chia tay nhau với Trần Đĩnh trước nhà Phú Gia để đi B. Mười năm sau, Y Linh và vợ con trở về lại Hà nội. Người mắc bịnh trông vô cùng thảm hại. Bụng cổ chướng to tướng, cổ teo nhỏ bằng cổ gà, người gầy nhẳng, da dẻ nhăng nheo…
Đứng giửa sân bệnh viện vắng tanh, Y Linh nắm tay Trần Đĩnh và giử lại: “Mầy nhớ hồi nào tao nói gì trước Phú Gia với mày chứ? Bây giờ ở đây chỉ có Trời Đất và tao với mày, tao nói cái này: mày đúng, đảng sai, theo Mao là bậy”.
Cũng bữa đó, Y Linh cho biết rỏ vợ anh không bị tù Phú Lợi và nhà tù không hề bị bỏ thuốc độc như dạo nào tuyên truyền của đảng tố rùm beng. Và Y Linh cũng không từng đến Trường múa Bắc Kinh lên khóc, tố các tội ác Diệm do ta hư cấu nên. Cũng như tuyên truyền xa lộ Sài Gòn mới xây lúc đó là vừa làm xa lộ, vừa làm sân bay cho máy bay quân sự Mỹ. Nhắc lại câu chuyện của vợ khi đi B, Y Linh thừa nhận bà ấy bị một cú kinh hoàng thật. Được điều ra R (Trung Ương Cục miền Nam), để đi khỏi nhà không lộ tung tích, bà ấy gom vàng bạc, kim cương vào một chiếc khăn “mù soa” rồi gửi một cô bạn cùng đi Rờ. Đến chỗ hẹn, cô bạn mất tăm”.
Thế mới biết “nghèo mới làm cách mạng chớ nay đều giàu cả rồi thì còn đi làm cách mạng gì nữa?” (trg 41-42).
Khi đọc Trần Đĩnh tới đây, người đọc nhớ lại đoạn đối thoại trong “Xe xuống, Xe lên” (Nguyễn Bình Phương, Diển Đàn Thế kỷ, Cali, Huê kỳ, 2011) giửa trùm thổ phỉ Chu Chồ -Sền nói với Tướng cộng sản Hà nội Chu văn Tấn “Chúng mày vì nghèo khổ mà đi làm cách mạng cộng sản. Chúng tao vì nghèo khổ mà đi ăn cướp. Thế là giống nhau. Tướng Chu văn Tấn bảo khác nhau. Nhưng khác nhau thế nào thì lúc ấy Chu văn Tấn vá các đồng chí của ông không giải thích được”.
Nhưng ngày nay, cách mạng giải phóng Việt nam đã thành công. Đảng cộng sản Hà nội đã nắm trọn quyền một mình cai trị cả nước. Người dân học được bài học cách mạng:
“Điếm cấp thấp bán trôn nuôi miệng,
Điếm cấp cao bán miệng nuôi trôn.”
(Thơ Nguyễn Duy, trg 354)
Nguyễn thị Cỏ May

Hồ Phú Bông – Điếu Cày giũa vòng xoáy Đỏ/Vàng

Hồ Phú Bông
Điếu Cày và những khó khăn trước mắt

Điếu Cày Nguyễn Văn Hải cùng đường đành chấp nhận đi tị nạn tại Hoa Kỳ và bị công an Việt Nam trục xuất thẳng từ nhà tù ra phi trường Nội Bài, đến Los Angeles, tiểu bang California. Khoảng 200 cư dân người Việt gần đó hay tin đã tự động đi đón anh, một cuộc đón tiếp nồng nhiệt chưa có tiền lệ! Trong sự xô đẩy chen lấn lại gần anh một ai đó tìm cách nhét lá cờ Vàng ba sọc đỏ vào tay, anh không cầm. Cờ Vàng là biểu tượng của miền Nam, của Việt Nam Cộng Hòa và hiện đang là biểu tượng của người Việt tị nạn. Động thái không cầm nầy ngay lập tức bị/được khai thác vô số khía cạnh khác nhau. Vì nhiệt tình có. Vì thủ đoạn có. Từ đó Điếu Cày bị đẩy vào vòng xoáy công luận!

“Cuộc chiến” tranh luận giữa cờ Vàng, cờ Đỏ của người trong nước và hải ngoại vốn bất phân thắng bại tưởng đã qua rồi, bỗng bùng nổ trở lại. Lần bùng nổ nầy có chủ đích! Phe nhiệt tình thì đòi hỏi Điếu Cày phải dứt khoát với cờ Đỏ, đứng hẳn với cờ Vàng, vì cờ Vàng là Chính Nghĩa. Là tượng trưng cho Dân chủ, Tự do. Phe thủ đoạn thì tìm mọi cách nhận chìm Điếu Cày vào giữa vòng xoáy Vàng/Đỏ dai dẳng để mong xóa bỏ được hình ảnh kiên cường bất khuất của anh trong chế độ lao tù khắc nghiệt mà cả thế giới đã biết. Họ cho rằng anh không phải là một người tị nạn mà là “đặc tình” được ngụy trang “công tác” ra hải ngoại. Gieo sự ngờ vực để ly gián, làm vô hiệu hóa khuynh hướng đoàn kết trong/ngoài nước giữa lúc nội bộ đảng cộng sản Việt Nam đang đấu đá nhau về quyền lợi nhưng đồng thuận việc tùng phục Tàu cộng để bảo vệ sinh mạng cho đảng cộng sản Việt Nam (ném chuột không làm vỡ bình – Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư), phản bội nguyện vọng của người Việt Nam!

Do đó xin không đề cập đến sự kiện nhân danh cờ Đỏ, cờ Vàng, vì đã quá nhiều. Bài viết chỉ mong khơi gợi một cái nhìn, với chút hy vọng mong manh, là hãy tôn trọng Điếu Cày trong đời sống bình thường của một người tị nạn chân ướt chân ráo lúc ban đầu. Còn tương lai chính trị của anh tùy thuộc vào chính anh. Thời gian sẽ gạn lọc, sẽ cho biết anh là ai, và khả năng lãnh đạo (nếu có) của anh. Anh sẽ là một lãnh tụ hay cũng như số đông cùng chí hướng với chúng ta, mong muốn sớm giải thể chế độ độc tài cộng sản Việt Nam, hoặc giả là “đặc tình” được “cài cắm”!

Vài suy nghĩ bên dưới, mong sẽ giúp làm giảm bớt cường độ những “cơn bão trong chén trà” để hướng về sự thật.

Trước hết là hành động nâng Điếu Cày lên thành lãnh tụ để từ đó đả phá.

Nếu xem Điếu Cày là một người tị nạn chính trị cũng như những người tị nạn trước đây (tuy trường hợp của anh có đặc biệt hơn) thì mọi chuyện đã khác. Anh xuất thân là một công dân trong chế độ cộng sản. Anh cũng “được trúng tuyển nghĩa vụ quân sự” như bao nhiêu thanh niên khác! Chính nhờ “được trúng tuyển” nên anh đã trải nghiệm hình ảnh biển máu của người Việt Nam trong cuộc chiến nồi da xáo thịt 1954-1975 chưa kịp khô, đã bị phung phí tiếp tại Campuchia. Rồi nhờ cọ xát với thực tế đời sống có Dân chủ Tự do còn tiềm ẩn trong xã hội miền Nam, đã giúp anh trở thành một Công Dân Yêu Nước, dứt khoát không còn là “công dân Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” chỉ biết vâng theo lệnh đảng, cho dù đảng đày đọa, bóc lột, tham nhũng và bán nước! Anh đã thực hiện quyền của một Công Dân Việt Nam chân chính là lên tiếng và hành động. Cụ thể là xuống đường phản đối Tàu cộng xâm lược. Chính việc làm nầy anh đã phải trả giá đắt!

Gần 40 năm kiên trì chống cộng nhưng người Việt hải ngoại đã thất bại trong việc hiệp lực vì mục đích chung.

Đã có rất nhiều tổ chức, hội đoàn, đảng phái có cùng mục đích là chống cộng nhưng không thực hiện được đoàn kết, dù mọi người đều biết chỉ có đoàn kết mới có sức mạnh! Điển hình tại Quận Cam, được gọi là Thủ đô của người Việt tị nạn, có tới 2 Ban đại diện cộng đồng, 2 Hội chợ Xuân.

Cùng chứng kiến sự kiện các chế độ cộng sản sụp đổ hàng loạt là thời cơ tốt nhất để cảnh báo cho giới lãnh đạo Hà Nội về sự không tưởng của con đường Xã hội Chủ nghĩa, đồng thời thức tỉnh lòng yêu nước của người Việt Nam để cùng đứng lên chống lại độc tài đảng trị nhưng đã không (hoặc chưa) có kết quả. Không (hoặc chưa) có kết quả vì bản thân các hội đoàn, các tổ chức không cởi mở, nghi kỵ nhau và chắc chắn không tránh khỏi tình trạng bị “thọc gậy bánh xe” do các cán bộ cộng sản được cài cắm sẵn, vì họ thực thi chủ trương của Hà Nội là gây chia rẽ. Càng chia rẽ càng tốt!

Không đón nhận kết quả chung để phát triển đoàn kết.

Cộng sản Việt Nam đã thất bại khi không thể nào khuất phục được người tù Điếu Cày. Họ cũng không thể lặng lẽ giết anh vì tai mắt quốc tế, để cuối cùng bị áp lực phải trục xuất. Thế nhưng một số người đã không đón nhận Điếu Cày như là một thành quả tranh đấu của cộng đồng cho Tù nhân Lương tâm, lại dấy lên ngờ vực! Ai âm mưu và đang thực sự đứng đàng sau việc đồn thổi vô cớ nầy, câu trả lời chắc không khó!

Vô cớ, vì chưa có bằng chứng cụ thể. Vô cớ, vì trong xã hội dân chủ, tự do sẽ không bao giờ có chuyện một người vừa mới xuất hiện, bỗng dưng trở thành lãnh tụ mà chưa trải qua sự giám sát chặt chẽ của công luận. Vô cớ, đơn giản là, Điếu Cày chỉ là một người tị nạn vừa mới đặt chân đến đất Tự do, còn bỡ ngỡ với tất cả diễn biến chung quanh thì cho dẫu có là “đặc tình” được ngụy trang kỹ cũng không, và không thể, là “lãnh tụ chống cộng” ngay lập tức được.

Việc giới truyền thông tổ chức họp báo hay một vài tổ chức mời và tài trợ để Điếu Cày có cơ hội đi các nơi, gặp gỡ đồng hương thì hoàn toàn thuộc về truyền thông, không thể vì thế coi Điếu Cày là “lãnh tụ” để đả phá! Và nếu có là “lãnh tụ” chăng nữa thì chỉ là lãnh tụ của một tổ chức nào đó chứ không phải là “lãnh tụ” của người Việt chống cộng tại hải ngoại! Vì cộng đồng người Việt hải ngoại không phải là một tổ chức duy nhất. Vậy tại sao phải tìm cách vô hiệu hóa hình ảnh Điếu Cày ngay từ đầu? Nếu có, thì chính Hà Nội phải e ngại “hiện tượng Điếu Cày” hơn là người Việt hải ngoại!

Với thời gian, với tai mắt của hàng triệu người tị nạn thì liệu một “Điếu Cày đặc tình” có thể dễ dàng phù phép qua mặt tất cả được chăng? Nếu thế, thì niềm tự hào “kinh nghiệm chống cộng” của người Việt hải ngoại trở thành một sự khôi hài đáng giễu cợt!

Điếu Cày đang thăm Tampa Bay do cộng đồng người Việt địa phương mời, Hạ Long Bay Restaurant dành một phòng riêng chào đón anh và khoảng gần 20 thân hữu (số người giới hạn tối đa) để dễ tâm tình. Hình ảnh một Điếu Cày khá căng thẳng, chuẩn bị đối phó với những tình huống, những câu hỏi chứa đầy cạm bẫy (được phổ biến trên youtube) không còn nữa. Một Điếu Cày trước mắt rất tự nhiên. Thân tình, đầm ấm. Khi được tiếp đón thoải mái thì những kịch tính về giao tế biến đi, cá tính mỗi người dễ bày tỏ. Đây chính là lúc bản chất thật nhất của con người thể hiện mà khó thể che giấu. Điếu Cày thật tình cho biết anh chỉ nhớ điệp khúc bản nhạc Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ của Nguyễn Đức Quang khi bỗng dưng mọi người cùng hát (với đủ thứ giọng/điệu) theo nhịp vỗ tay trước khi “động đũa”.

Tiếp xúc thấy Điếu Cày thật bình thường, dễ mến. Bình thường như đã từng gặp nhau ở đâu đó và bây giờ tình cờ gặp lại. Hoàn toàn không thấy những ánh mắt nghi ngại hay lời nói dè dặt mà tất cả thật chân tình! Chân dung Điếu Cày đêm nay mới đúng là chân dung một người ra tù được hai tháng, còn bỡ ngỡ chưa quen hẳn sinh hoạt đời thường. Cao lêu khêu, gầy rạc, khuôn mặt đầy khắc khổ nếu không muốn nói là còn hằn vết ngục tù, khác hẳn với hình ảnh trên chương trình họp báo của SBTN được trực tiếp truyền hình (vì lý do thẩm mỹ phải make-up) Ấy thế mà anh cho biết đã lên được “2 ký”! Điểm khá đặc biệt là anh đang đeo chiếc nhẫn cưới bằng vàng lóng lánh, mới tinh, thật xúc động. Chiếc nhẫn đang đeo là minh chứng tái xác nhận lòng chung thủy hướng về người bạn đời đã cam khổ theo anh trên từng chặng đường tù và hiện đang còn cách trở.

Câu hỏi vẫn còn nguyên: Quận Cam đã tự hào là Thủ đô của người Việt tị nạn tại sao có tới 2 Ban đại diện Cộng đồng? Nếu vì khuynh hướng khác nhau, tại sao không tranh cử như 2 đảng Cộng Hòa và Dân Chủ của Hoa Kỳ để cùng phục vụ cho mục đích chung? Mùa bầu cử nầy thất bại thì lo vận động, nghiên cứu chiến lược, chiến thuật, quảng bá chính sách, mục tiêu… chờ đến kỳ bầu cử tới sẽ chinh phục cử tri? Sự chia rẽ nan giải hiện có là nguyên nhân cốt lõi việc chống cộng chưa hữu hiệu. Bây giờ đẩy Điếu Cày lọt vào vòng xoáy chia rẽ đó, rõ ràng là bất công cho anh. Nhưng điều tai hại hơn nhiều, rất nhiều, là đánh mất cơ hội tiếp tay với những nhân tố đang chống chế độ cộng sản ngay tại Việt Nam. Người trong nước sẽ nghĩ gì?

Nhân danh lá cờ Vàng, một biểu tượng cao quý của Tự do Dân chủ, thay vì biểu lộ tính cởi mở khoan dung, đúng với bản chất của người tự do, lại là nguyên nhân gây ra chia rẽ sâu sắc với người trong nước! Chống cộng như vậy là vô tình kéo dài tuổi thọ sinh mạng của đảng cộng sản Việt Nam! Thử tự đặt mình là Điếu Cày, mới vừa gặp được “đồng hương” chưa kịp hàn huyên đã bị “đồng hương” chụp ngay cho cái mũ “đặc tình” thì sẽ ra sao? Người Việt hải ngoại chống cộng hay đang tiếp tay để cộng sản tuyên truyền, cô lập thêm người đang tranh đấu ở trong nước?

Xin hãy để Điếu Cày tự chứng minh khả năng của anh tại hải ngoại trong cùng mục đích là chống chế độ cộng sản Việt Nam. Vì biết đâu lại không còn có thêm những Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Quốc Quân, Tạ Phong Tần… và số khác nữa? Cũng xin phân biệt rõ là không thể lẫn lộn những người “đóng vai chống cộng” để tìm cách ra nước ngoài, còn bọn đặc tình thì đã có sẳn và con số chắc chắn không nhỏ! Nhận diện đúng và chính xác những kẻ nầy mới chứng tỏ được kinh nghiệm của người Việt chống cộng tại hải ngoại! Còn gây nghi ngờ, chụp mũ thì chưa thể trưởng thành, cho dù có thêm vài mươi năm nữa!

(Dec 20th, 2014)

CHân Dung Quyền Lực – Phó Thủ tướng “chống tham nhũng” Nguyễn Xuân Phúc và hai căn biệt thự tại Mỹ

Chân Dung Quyền Lực

Dân Luận: Chúng tôi nhận được bài viết này qua email, vì không có điều kiện kiểm chứng nên xin độc giả tham khảo với sự dè dặt cần thiết.

Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc cùng bầu đoàn thê tử trong chuyến công cán bằng tiền nhà nước đến xứ sở tự do kết hợp thăm hai căn biệt thự của gia đình

Đến giờ này, ai cũng đã biết Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc và gia đình đang trực tiếp sở hữu khối tài sản hàng nghìn tỷ đồng tại Việt Nam, chưa tính những tài sản bằng cổ phiếu, kim cương và những bất động sản ở Mỹ, Singapore mà gia đình Phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc nhờ “anh chị em kết nghĩa” đứng tên hộ, điển hình là 2 căn biệt thự tại thành phố Anaheim (quận Cam, tiểu bang California, thành phố nổi tiếng với công viên giải trí Theme Park) mà chúng tôi đang thông tin đến bạn đọc. Qua đó, nhiều câu hỏi được đặt ra: Ông Phúc sở hữu những tài sản gì tại Mỹ và từ bao giờ? Ai quản lý giúp ông những khối tài sản này? Và quan trọng nhất, mục đích của ông khi chuẩn bị sẵn các cơ ngơi tại Mỹ?

Việc chuẩn bị cơ ngơi tại Mỹ của ông Nguyễn Xuân Phúc được bắt đầu từ năm 2005, khi ông còn đương chức Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Nam kiêm Ủy viên Ban Kinh tế Ngân sách Quốc hội Khóa 12 và đang chạy về Trung ương với chức danh Phó Tổng Thanh tra Chính phủ. Nhiệm vụ đứng tên này được giao cho gia đình người em kết nghĩa, đại gia Đặng Văn Thành mà trực tiếp cô công chúa mía đường Đặng Huỳnh Ức My, ái nữ của Đặng Văn Thành, người được Nguyễn Xuân Hiếu (quý tử nhà Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc) gọi thân mật là “chị ba”.

Vợ chồng Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, vợ chồng Đặng Văn Thành cùng công chúa mía đường Đặng Huỳnh Ức My tại tiệc hấp hôn đình đám của vợ chồng Đặng Văn Thành

Căn biệt thự thứ nhất tại Mỹ của Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã được mua ngày 3/6/2005 với giá 790 nghìn USD (khoảng 17 tỷ đồng, giá 2014 đã trên 1 triệu đô la Mỹ), tọa lạc tại số 636 South Halliday street, Anaheim, CA 92804.

636-south-halliday.jpg

Căn biệt thự tại số 636 South Halliday Street, Anaheim, CA 92804 được Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc mua từ năm 2005
636-south-halliday-2.jpg

Đối diện căn biệt thự của Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc tại Mỹ là công viên, thảm cỏ xanh mướt

Căn biệt thự thứ 2 được ông Nguyễn Xuân Phúc mua ngay trước thềm Đại hội Đảng 11 nằm cùng thành phố Anaheim, tọa lạc tại số 7556 East Calle Durango Street, Anaheim, CA 92808 cũng do nhà Đặng Văn Thành đứng tên ký hợp đồng ngày 18/10/2010 với giá 575 nghìn USD (khoảng 12,3 tỷ đồng).

7556-east-calle.jpg

Căn biệt thự thứ 2 của Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc tại số 7556 East Calle Durango Street, Anaheim, CA 92808
7556-east-calle-2.jpg

Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc chuẩn bị cả hồ bơi gia đình phía sau căn biệt thự sang trọng này

Thực ra, Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã tính toán việc xây dựng căn cứ tại Mỹ từ hàng chục năm trước khi đưa quý tử Nguyễn Xuân Hiếu vào TPHCM học trường Quốc tế (2005) đến khi đi du học Mỹ (2009). Từ đó đến nay, cậu quý tử Nguyễn Xuân Hiếu được bố nuôi Đặng Văn Thành bảo bọc từ A-Z, thậm chí tại Tập đoàn Thành Thành Công thành lập ra một tổ công tác do Ức My trực tiếp điều hành phụ trách cung phụng cho “cu Bin” (tên thân mật của Nguyễn Xuân Hiếu), thời gian ở Mỹ của Hiếu chủ yếu là chơi game, tiệc tùng và cua gái, ngay cả bài tập ở trường cũng được tổ công tác làm giúp.

driver-license-hieu.jpg

Bằng lái xe tại Mỹ của Nguyễn Xuân Hiếu, quý tử của Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc ghi rõ địa chỉ căn biệt thự 636 South Halliday street, Anaheim, CA 92804

nguyen-xuan-hieu-1.jpg

nguyen-xuan-hieu-2.jpg

Thời gian du học tại Mỹ của quý tử Nguyễn Xuân Hiếu chủ yếu là chơi game, tiệc tùng và cua gái cùng các quý tử nhà đại gia Đặng Văn Thành

Vậy là đã rõ, ngay trước Đại hội Đảng 11, Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc sống cho mình và gia đình tại Mỹ dưới sự giúp đỡ của Đặng Văn Thành. Câu hỏi cuối cùng dành cho Ban Nội chính TW, Ủy ban Kiểm tra TW là: Mục đích của ông Phó Thủ tướng khi mua 2 căn biệt thự tại Mỹ?, và một câu hỏi ngỏ, tại sao Đặng Văn Thành, Đặng Hồng Anh thoát khỏi vụ bê bối tại Sacombank, Sacomreal? Ngoài ra, không biết lương ông Phó Thủ tướng thường xuyên hô hào quyết liệt chống tham nhũng có đủ trả cho tiền thuế hàng năm tại Mỹ cho các căn biệt thự trên không?