Có thể một số người sẽ không đồng ý với tôi, cũng có thể tôi bị đánh giá là quá vội vã, tuy nhiên nếu ai đó vẫn chưa quên nhiều vụ việc tày trời và động trời, xuất phát từ việc quản lý và cai trị của ĐCSVN trong hàng chục năm qua, sẽ bình tĩnh trở lại để đừng kỳ vọng như ông Trần Kỳ Trung [1], hay quá phấn khích và có phần hí hửng như ông Trương Duy Nhất (gọi ông Thanh là “cụ Bá”) [2].
Những vụ việc nóng hổi điển hình: Đoàn Văn Vươn, Văn Giang v.v… cho đến nay càng cho thấy, giới cầm quyền VN, ở trên thì tỏ ra bất lực, còn ở dưới hoàn toàn bất trị, trong khi người dân hoàn toàn bất mãn!
Cả “trên” và “dưới” không có những biểu hiện điển hình của những tổ chức được gọi là “nhà nước”, thay vào đó, nó mang nhiều chất cát cứ “sông, giếng” với những dấu hiệu chia rẽ trầm trọng. Một sự đổ vỡ hiển hiện, dù bên ngoài, giới cầm quyền cố giữ lớp sơn “đại đoàn kết”.
I. Vương Đình Huệ:
Người vừa được đưa vào vị trí “Trưởng ban kinh tế trung ương”, nhưng không biết còn giữ ghế “Bộ trưởng tài chính” hay không? Một khi ông Huệ nắm cả hai vị trí, quả là không còn gì để nói ngoài ý nghĩa: ĐCSVN hoàn toàn chà đạp pháp luật (do chính họ đẻ ra), bất chấp Hiến pháp đang kêu gọi người dân góp ý, trong khi đa số đều biết đó là trò diễn quá cũ.
Việc đưa ông Huệ vào vị trí mới càng cho thấy sự phân hóa nghiêm trọng, căng thẳng trong nội bộ giới cầm quyền VN, bởi một mặt “phe đảng” (tạm gọi) tiếp tục khẳng định trong dự thảo Hiến pháp [3]:
Điều 54 (sửa đổi, bổ sung các điều 15, 16, 19, 20, 21 và 25)
1. Nền kinh tế Việt Nam là nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa với nhiều hình thức sở hữu, nhiều thành phần kinh tế.
mặt khác, “phe chính phủ” (tạm gọi), luôn đề nghị các nước công nhận Việt Nam có “nền kinh tế thị trường” trong những chuyến công du, ví dụ như Vũ Văn Ninh – Phó thủ tướng kêu gọi Mỹ như sau[4]:
…đề nghị Chính phủ Mỹ sớm công nhận Quy chế Kinh tế thị trường (MES) và dành cho Việt Nam Quy chế Ưu đãi thuế quan phổ cập (GSP); loại bỏ các biện pháp hạn chế thương mại đối với các sản phẩm của Việt Nam như tôm, cá tra, cá ba sa, mật ong, tụ điện gió…
Cả hai phe có vẻ như đang đi ngược chiều nhau, bất chấp nguyện vọng nhân dân cùng với các cam kết quốc tế. Trong khi, “Việt Nam chấp nhận bị coi là nền kinh tế phi thị trường trong 12 năm (không muộn hơn 31/12/2018)” [5]
Ông Huệ, một vai là “Tài chính”, một vai là “Kinh tế”, hai vai “nặng gánh chỏi nhau” xuất phát từ “hai phe” nói trên.
Cũng chính từ mâu thuẫn này, cho thấy giới cầm quyền VN sửa Hiến pháp chẳng màng gì đến cam kết với thế giới cũng như tự bộc lộ với các quốc gia chất bội tín, bởi chỉ còn 5 năm nữa thôi! Không biết Việt Nam chúng ta sẽ ra sao khi đến hạn 2018 mà “kinh tế thị trường” vẫn xa ngái với sự “tại vị” của ĐCSVN còn nguyên vẹn?!
Dù ông Huệ có 5 nhiệm vụ [6] được cho là quan trọng về kinh tế – xã hội, nhưng cũng chỉ đến mức… “cơ quan tham mưu”. Điều này, không có gì mâu thuẫn về mặt đảng bởi theo điều lệ ĐCSVN tại:
Điều 9.
Đảng Cộng sản Việt Nam tổ chức theo nguyên tắc tập trung dân chủ. Nội dung cơ bản của nguyên tắc đó là:
1.Cơ quan lãnh đạo các cấp của Đảng do bầu cử lập ra, thực hiện tập thể lãnh đạo, cá nhân phụ trách.
Tuy nhiên, ông Huệ sẽ xử lý ra sao, khi những đề xuất, chính sách từ “phe đảng” (giả sử) được thông qua, nhưng “phe chính phủ” nại lý do “chưa phù hợp trong giai đoạn hiện nay” (cụm từ mà người ta thấy đầy trong các lý luận ngụy biện để trì hoãn việc dân chủ hóa)?!
Thử hình dung, trong một chuyến công du nào đó, ông Huệ kêu gọi các nước công nhận Việt Nam là “kinh tế thị trường” hay “kinh tế thị trường định hướng XHCN”? Nan giải! Hơn thế, nếu ông kêu gọi công nhận “kinh tế thị trường” nghĩa là ông đã vi hiến! Một tội phạm quá nặng, bởi Hiến pháp là bộ luật cao nhất của một quốc gia.
Hình ảnh này, làm người dân nghĩ ông Huệ như nàng Mỵ Nương trước chàng Sơn Tinh và chàng Thủy Tinh. Nếu tạm xem “phe đảng” là Sơn Tinh, “phe chính phủ” là Thủy Tinh, thì có vẻ nàng Mỵ Nương kia nên hiểu, “rừng núi” đã mất ưu thế của nó, trong khi “biển” ngày nay đang “lên ngôi”, với đầy đủ nghĩa đen và nghĩa bóng, do đó vẻ như chàng Thủy Tinh đang chiếm hoàn toàn lợi thế
Ông Huệ sẽ như “gà mắc tóc”, loay hoay và hí hoáy, còn tệ hơn những người tiền nhiệm, dù cứ nghĩ tốt rằng ông có tâm thật sự, thì điều đáng quan tâm hơn chính là “hội nhập thế giới”, đó là điểm mấu chốt khi nhìn thấy khó khăn của ông Huệ sẽ vô cùng đắng cay so với tiền nhiệm.
Giới cầm quyền vẫn tỏ ra xem nhẹ vai trò ngoại giao trong một nền kinh tế hoàn toàn phụ thuộc vào xuất khẩu và buôn bán với thế giới. Ngay cả Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh, ngày càng mờ nhạt dần, dù những ngày vừa nhậm chức tưởng rằng ông ta là người uyên bác, nhưng với lập luận chỉn chu và khoa học [7] của blogger Huỳnh Thục Vỵ, những lập luận sai lầm và ngụy biện của Phạm Bình Minh đã gãy đổ hoàn toàn!
Nói cách khác, việc lập lại “Ban kinh tế trung ương” và đưa ông Huệ vô vị trí này, chứng tỏ “phe đảng” quá bí đường trong việc muốn giành lại quyền lực thực, xuất phát từ kinh tế. Đã quá trễ tràng!
Trong trường hợp ông Huệ rời khỏi chức vụ “Bộ trưởng bộ tài chính”, điều này sẽ càng thảm hại hơn, liệu nguyên tắc “tập trung dân chủ” còn chút hiệu quả nào để ông có quyền điều khiển Bộ trưởng tài chính (mới) hay Thống đốc NHNN, được quy định rõ ràng (bằng luật) nằm trong tay Thủ tướng?
Ông Huệ làm sao có thể dựa vào điều 4 HP (tiếm quyền dân) để tìm kiếm sự ủng hộ từ Bộ trưởng tài chính (mới) và Thống đốc NHNN? Cần nhớ, các Luật dưới Hiến pháp vẫn do “phe chính phủ” soạn thảo và Quốc hội thông qua như xưa nay và chắc chắn trong các bộ luật không tài nào tìm thấy cụm chữ nào quy định “Trưởng ban kinh tế trung ương” với một nhiệm vụ và quyền hạn gì có tác động hữu hiệu để “phe chính phủ” buộc phải tuân theo!
Không làm gì được cả, ngoài việc, để không gây thù chuốc oán (như lời ông Trọng), ông Huệ có quyền chọn cho mình cách rút lui – điều bất khả đối với người đàn ông nho nhã, mềm mỏng ở tuổi 55 – khá trẻ so với các “đồng chí”!
“Phe chính phủ” lại tiếp tục dẫn trước như đã dẫn trước sau “hội nghị đen tối” vừa qua!
II. Nguyễn Bá Thanh:
Trong khi sự lên ngôi của ông Vương Đình Huệ có vẻ không ầm ĩ lắm thì việc ông Nguyễn Bá Thanh nắm vị trí “Trưởng ban nội chính trung ương”, lại gây quá nhiều tranh luận trên các diễn đàn.
Ông Đào Tuấn xem ông Thanh tựa như đang “Nhảy vào Lửa” [8] từ suy diễn cụm từ “NVL” một thuở của ông Nguyễn Văn Linh – người đã phát ngôn “Các đồng chí cứ kêu một tiếng là tôi đi ngay (qua Trung Quốc)” để xin nối lại tình hữu nghị, dẫn đến di họa ngày nay từ hội nghị Thành Đô 1990.
Tôi thì suy diễn “NVL” lại là “Nôn và Liều”. Tất nhiên, “nôn và liều” ở đây là dành cho ông Thanh và cả những ai đã “xúi giục” ông Thanh đảm đương vị trí “xương xẩu” này.
Ông Trương Duy Nhất viết:
Ra Ba Đình, ngồi ghế Trưởng ban Nội chính chẳng là gì. Nhiều người hi vọng ông sẽ thành “thủ lĩnh chống tham nhũng”, hi vọng ông bắt sâu… Đấy là những “hi vọng” rất sai lầm. Ông không phải tạng người làm việc đó. Nhưng ngồi đó, chắc chắn ông sẽ sớm được bổ sung vào Bộ Chính trị. Và cái ghế Thủ tướng trong một tương lai gần là có thể đoán được. Còn nếu không, cứ ngồi chết dí ở cái chân Nội chính, Nguyễn Bá Thanh chẳng những không diệt được sâu mà cũng không vung vẩy được gì và cũng sẽ chẳng có sự thay chuyển lớn lao nào.
Có lẽ, cái ghế “Trưởng ban nội chính” trở thành “bàn đạp” như ông Nhất nghĩ?
Tôi đồng ý, tạng người Nguyễn Bá Thanh là tạng “hành động” như nhiều việc mà ông ta đã làm tại/và làm cho Đà Nẵng một phần nào đó.
Ông Thanh nói và ông Nguyễn Quang Lập khen [9]:
CSGT làm việc vất vả, chịu nắng mưa gió rét thì TP đã hỗ trợ, còn sai phạm thì phải xử lý nghiêm, phát hiện anh nào mãi lộ là tước quân tịch, trả về địa phương ngay, không xem xét nâng lên đặt xuống gì hết.” …”Tôi còn giữ bản cam kết của các đồng chí CSGT, ra Hà Nội tôi cũng mang theo, tôi nghe có việc chi là tôi bay vô lại”
Nghe không khác một “ông nội” hay “ông ngoại” dọa mấy đứa cháu lười và bướng!
Ngoài ra, phát biểu này cho thấy: ông Thanh không những thể hiện cái chất “lão nông” gắn bó máu thịt với nơi “chôn nhao cắt rún” mà còn trân quý những gì bản thân đã làm cho người Đà Nẵng, song song đó, ông sợ những người kế nhiệm làm “hư bột hư đường”, bao nhiêu công sức, tâm huyết ông ta bỏ ra “đổ sông đổ biển”, làm ông ta không đành lòng nhìn “quê hương điêu tàn” nếu không có ông? Tuy vậy, việc ông ta “bay vô lại” dường như tỏ ra “vô pháp luật” và mang chất “gia trưởng” quá nặng!
Một người lãnh đạo hiện đại để giúp VN hòa nhập với thế giới không cần và không nên nói như thế, vì những lời nói đó phù hợp với “cụ cố” hay “ông nội” của một dòng tộc, hơn là của một ông từng nắm vị trí Bí thư thành ủy kiêm Chủ tịch HĐNDTP!
Bên cạnh “chất lực điền” của ông lão 60 tuổi nồng nhiệt, thể hiện qua những trận bóng đá làm từ thiện, giao hữu cộng với những phát ngôn võ biền, hành động bất chấp luật lệ (như: tiền “dưỡng liêm”, siết nhập cư, dọa ngân hàng để yêu cầu giảm lãi suất cho vay v.v…) nấp dưới danh nghĩa “dám nghĩ dám quyết”, “chịu làm chịu ăn”, người ta vẫn không quên hình ảnh Trần Văn Thanh nằm bất động trên cáng cứu thương vẫn bị khiêng ra tòa để xử tội, mà TS. Cù Huy Hà Vũ đã bình luận [10]:
“hành động vô cùng tàn bạo và man rợ, một phiên tòa chưa từng có trong lịch sử thế giới”.
cùng với cặp giò trắng nõn nà khi đá banh và ngôi biệt thự đồ sộ, tuy chưa thể gọi là đủ thẩm mỹ về kiến trúc [11] đã giúp tôi phải suy nghĩ lại và đồng ý với ông Nhất, nên gọi ông Thanh là “cụ Bá” [12]… “chịu chơi”.
Ngôi biệt thự của cụ Bá Kiến ngày xưa [13], dù có trùng tu tôn tạo lại cũng khó bì với biệt thự của “cụ Bá Thanh” ngày nay.
Hình ảnh ông Trần Văn Thanh nằm ngay đơ cán cuốc cùng cái chết của giáo dân Cồn Dầu và những thân phận dân đen trốn chui, trốn nhủi để tránh sự truy bức của người CS tại đất Thái Lan trước khi qua Mỹ càng làm hình ảnh tàn ác, lạnh lùng mang chất thổ phỉ của Nguyễn Bá Thanh nổi rõ! Tất nhiên, nếu có ai bùi ngùi, thì người đó có quyền nghe lại nhạc phẩm “Tình Đồng Chí” của Chính Hữu để an ủi Trần Văn Thanh, để cảm thông với nhiệm vụ “nặng nề, khó nhọc” của Nguyễn Bá Thanh và để sẻ chia với những người còn gọi nhau là “đồng chí”!
Viết đến đây, thấy thương anh Vũ quá! Vậy mà còn nghĩ đến việc ra Đà Nẵng tìm “một góc nhìn khác” để bàn chuyện giúp giáo dân Cồn Dầu! Cù Huy Hà Vũ nóng nảy thật, nhưng anh đúng là mẫu người “ruột để ngoài da”!
Đi vào điều quan trọng mà blogger Trương Duy Nhất phán đoán:
Nhưng ngồi đó, chắc chắn ông sẽ sớm được bổ sung vào Bộ Chính trị. Và cái ghế Thủ tướng trong một tương lai gần là có thể đoán được.
tôi thật băn khoăn để trình cho độc giả video clip [14] mà ông Nguyễn Tấn Dũng tham dự “World Economic Forum – 2012″ tại Thái Lan vào tháng 5/2012. Tại buổi hội nghị này, trong khi ông Dũng say sưa cầm giấy đọc, ông đã không thể nhận thấy được sự chán ngán đến nỗi phải thở hắt ra của Thủ tướng Thái Lan – Yingluck Shinawatra (xin chú ý kỹ từ phút 34:02 đến 34:11).. Một hành vi nhỏ hơn ngàn lời nói!
Tôi tự hỏi, liệu ông Nguyễn Bá Thanh có trở thành một ông “thủ tướng cầm giấy đọc” như ông Dũng khi đi ra nước ngoài? Liệu những phát biểu ồn ào, những trận cầu đỏm dáng, những hành động có vẻ quyết liệt và những lời nói tỏ ra thẳng thắn sẽ giúp ích gì cho Việt Nam được công nhận “kinh tế thị trường” – điều quan trọng nhất cho Việt Nam, một khi Nguyễn Bá Thanh nắm ghế Thủ tướng?!
Một lần nữa, giới cầm quyền VN tiếp tục quá xem thường vai trò ngoại giao của một đất nước đang rất cần vốn FDI cũng như những nguồn vốn vay khác, nếu như Nguyễn Bá Thanh trở thành Thủ tướng trong tương lai gần, như Trương Duy Nhất nhận định?
Chưa hết, xuất phát từ “tấm gương” Nguyễn Bá Thanh, lập luận “biết làm, biết ăn” vẫn được một số người tỏ ra nhiệt liệt đồng tình và ủng hộ, so với khối kẻ chỉ “ăn”, không làm ra trò trống gì, mà còn phá giỏi! Giả sử việc ông Thanh “biết làm biết ăn” là bình thường và nhân dân vui vẻ chấp nhận, trong bối cảnh suy đồi của Việt Nam hiện nay, thử đặt ra vài câu hỏi mang chất thách đố:
1. ĐCSVN có chấp nhận “Mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật”?
2. Nếu câu trên được trả lời:(và chắc chắn phải trả lời): “YES”! Vậy tại sao những người tù lương tâm như: Cù Huy Hà Vũ, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Điếu Cày, Lê Thăng Long, Phạm Minh Hoàng v.v… không có quyền “được làm được ăn” như Nguyễn Bá Thanh? Cứ cho rằng những tù nhân lương tâm đấu tranh là vì cầu “danh lợi” thì đã sao?
3. So về tài năng, chưa có căn cứ nào nói họ thua ông Thanh cả?
III. Kết:
Có thể bài viết này sẽ làm phiền lòng những ai đang kỳ vọng và trông ngóng Nguyễn Bá Thanh, Vương Đình Huệ như là một đấng minh quân nhằm cứu nguy cho Việt Nam. Ngưỡng vọng và trân trọng tài năng là điều đáng quý, tuy thế liệu có đủ căn cứ để đặt niềm hân hoan vào ông Thanh, ông Huệ, vốn chỉ tỏ ra một chút khả năng nhỏ nhoi hơn là những gì bền vững mà hai ông này đã làm từ khi nhậm chức?
Ông Huệ được biết là [15]: “Học viên khoa Châu Âu, lớp tiếng Tiệp, Đại học Ngoại ngữ Hà Nội và Nghiên cứu sinh tại trường Đại học Kinh tế Bratislava, Cộng hòa Slovakia” và có danh vị Giáo sư – Tiến sĩ; ông Thanh được biết là “tiến sĩ” [16] (nhưng không biết ngành gì).
Anh ngữ không phải là điều quyết định, nhưng nó là công cụ không được phép thiếu trong hành trang ra nước ngoài của bất kỳ lãnh đạo cấp cao nào muốn đất nước mình bắt kịp thế giới trong thời đại ngày nay. Hình ảnh thở hắt ra của thủ tướng Thái Lan, quả thật đáng buồn tủi cho người Việt Nam!.
Liệu người dân trong nước có thể trông mong gì khả năng tiếng Anh [*] từ một ông tuổi 55 tốt nghiệp ở Slovakia, cùng một ông 60 tuổi mà ngay cái học vị “tiến sĩ” đã là cả nghi vấn khổng lồ như hàng chục cái bằng “tiến sĩ” của các “ông” khác?
Hơn cả vấn đề ngoại ngữ, tư tưởng gì, triết lý nào làm nền tảng cho ông Huệ, ông Thanh tiến hành quản lý khoa học và hiệu quả, ngoài cái nền ẩm ướt và trơn trợt như màu “xanh rêu” ẩm mốc mà Huy Đức đã chọn cho “Bên Thắng Cuộc”?
Trong khi ông Nguyễn Đình Hương ca ngợi ông Thanh như là Triệu Tử Long[17], thì người khác so sánh ông Thanh như là Lý Quang Diệu (!) Thật hết ý kiến! Nếu ai có đọc qua tiểu sử sơ lược của Lý Quang Diệu, mới thấy người Singapore quá diễm phúc khi tạo hóa ban cho dân tộc họ một Lý Quang Diệu.
Một số người Đà Nẵng sẽ buồn với sự ra đi của ông Thanh, song, một số khác vui và số khác bình thản. Đó cũng là điều bình thường ở đời, duy chỉ cách sử dụng “nhân tài” theo kiểu vừa bổ nhiệm ông Huệ, ông Thanh quả là… không đáng sợ, mà phải nói là… dễ sợ!
Tuy vậy, câu hỏi lớn cần đặt ra: Việt Nam đang đứng trước cơ hội hay thách thức nghiêm trọng qua cách bổ nhiệm cũ kỹ và lạc hậu cùng sự “tái xuất giang hồ” của hai “ban đảng” ngỡ đã lụi tàn một cách khách quan?
Không quá đáng, khi gọi việc tái lập hai “ban đảng” này như những cánh tay dứt khoát đóng sầm “cánh cửa Việt Nam” trước những cặp mắt đăm chiêu của bạn bè thế giới nhìn vào!
Đây có phải điềm cáo chung cho chế độ độc đảng toàn trị trong tương lai gần?
Đã đến lúc nên trở lại ủng hộ ông Nguyễn Tấn Dũng?
Nguyễn Ngọc Già
_______________
p/s: nghe ông Nhất nói là ông Nguyễn Bá Thanh chăm vào mạng cũng như biết nghe những lời trái tai, do vậy, tôi hy vọng bài viết thô mọn này được ông Thanh ghé mắt.
http://trankytrung.com/read.php?616 [1]
Sao không gọi là “cụ” Thanh nhỉ? Hơn nữa, chữ “cụ” là cách người miền Bắc dùng hơn là người miền Trung và miền Nam, trong khi ông Nhất lại nói [2]:
truongduynhat says:
Tháng giêng 3, 2013 at 15:04
– Nguyễn Bá Thanh không phải tuýp người như Phan Diễn, Trương Quang Được. Ông Diễn ông Được chắc sống ở Bắc quá lâu nên nhiễm chất Bắc Kỳ rồi, không còn chất Quảng nữa.
– Nguyễn Xuân Phúc là con người gặp vận may, chứ không phải người tài. Và cái khí chất Quảng trong con người ông Phúc rất mờ nhạt. Ông nói tiếng Quảng chay nhưng cái khí chất trong ông lại có vẻ… Bắc Kỳ!
http://www.truongduynhat.vn/nhan-vat-dau-nam-nguyen-ba-thanh/
Tung hô Nguyễn Bá Thanh bằng cách gọi “cụ Bá”, nghe như là “bá Kiến” trong “Chí Phèo”, nếu không nhằm phô trương, cổ súy tư tưởng độc tài, hủ lậu phong kiến, thì có lẽ là cách khen đểu, “khen cho mày chết”.
https://danluan.org/tin-tuc/20130103/du-thao-hien-phap-2013-so-voi-hien-phap-1992 [3]
http://www.tinmoi.vn/pho-thu-tuong-vu-van-ninh-tham-va-lam-viec-tai-my-02757729.html [4]
http://vnexpress.net/gl/kinh-doanh/duong-vao-wto/2006/11/3b9f0224/ [5]
http://vneconomy.vn/20130107102115419P0C9920/5-nhiem-vu-chinh-cua-ban-kinh-te-trung-uong.htm [6]
https://danluan.org/tin-tuc/20111009/huynh-thuc-vy-liem-si-o-dau-khi-so-sanh-nhan-quyen-anh-viet [7]
https://danluan.org/tin-tuc/20130104/dao-tuan-nguyen-ba-thanh-noi-va-lam-hay-nhay-vao-lua [8]
http://quechoa.vn/2013/01/06/ong-nguyen-ba-thanh-nhan-dan-biet-het/ [9]
http://vi.wikipedia.org/wiki/C%C3%B9_Huy_H%C3%A0_V%C5%A9 [10]
http://danlambaovn.blogspot.com/2013/01/nhan-inh-va-thien-ly.html#.UOvfKvnIrIU [11]. Nhìn ngôi biệt thự của Nguyễn Bá Thanh, chỉ đỡ thô hơn so với của Trầm Bê. Thẩm mỹ về kiến trúc, âm nhạc, phim ảnh, trang phục là những chỉ dấu góp phần cho người dân biết về trình độ văn hóa cao hay thấp của tầng lớp lãnh đạo.
https://danluan.org/tin-tuc/20130104/truong-duy-nhat-chia-tay-cu-ba [12]
http://vietnamnet.vn/vn/ban-doc-phap-luat/104158/ngoi-nha-ba-kien-hien-gio-ra-sao-.html [13]
http://www.youtube.com/watch?v=JyKNrq3lnTk [14]
[*] không chỉ là lưu loát, mà nó còn đòi hỏi Anh ngữ chuyên sâu học thuật đảm bảo tự tin để trực tiếp trả lời phỏng vấn, trình bày, tranh luận với mọi đối tượng. Muốn thế, khả năng ANh ngữ này đòi hỏi quá trình tự học, nghiên cứu dài lâu từ ghế nhà trường cho đến lăn lộn nhiều năm trong cuộc đời mới mong có được!
Lãnh đạo cao cấp các nước thường lăn lộn trong trường đời một thời gian đủ dài mới nhảy vào chính trường, ở ta thì ngược lại. Thật tiếc cho VN, khi những người như: Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định, Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Tiến Trung, Lê Quốc Quân, Nguyễn Quốc Quân v.v… cho đến Lê Thăng Long, Phạm Hồng Sơn, Phạm Minh Hoàng, Nguyễn Văn Đài v.v… và nhiều người tài khác đang nằm trong ngục tối!
http://vi.wikipedia.org/wiki/V%C6%B0%C6%A1ng_%C4%90%C3%ACnh_Hu%E1%BB%87 [15]
http://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1%BB%85n_B%C3%A1_Thanh [16]
@Danluan