Vũ Ánh

Vũ Ánh
Rõ là nhân dân và đảng đang chơi bài ngửa.
Dư luận nước ngoài cũng không nói khác: đảng coi giặc là cha, coi dân là kẻ thù, chỉ bởi vì dân kêu đòi chống giặc lấn đất/giành biển/chiếm đảo/cấm tàu/lũng đoạn thị trường/thu mua lãnh đạo…
Nhưng, tiếc thay, đảng đã kiệt quệ sáng tạo, nên loanh quanh cũng chỉ ngần đó phương án trả thù dân…
Những chèn xe/chộp nguội; những mắm tôm/dầu nhớt; những lệnh gọi/giấy mời; những bủa vây kinh tế; những cắt mạng/cúp phôn; những rỉ tai hàng xóm; những áp lực chủ nhà; những răn đe chủ xưởng…
Những nhân danh “trật tự lòng lề đường”… cần phải quay phim khám khẩn cấp các đũng quần phụ nữ, hoặc tống người yêu nước tới trại phục hồi nhân phẩm, lập biên bản “vi phạm hành chính” thay cho toa thuốc trị bệnh ngọng của quan chức thẩm tra.
Những tội danh “thiếu thuế cho thuê nhà” bỗng chốc biến thành “tuyên truyền chống chính quyền”, ngay trong lúc án tù nạn nhân chưa mãn hạn, là đủ để có án chồng lên án, sau khi dọa nóng “Tao sẽ làm mày mất khả năng đàn ông!”.
Những “bao cao su đã qua sử dụng”, nền tảng của “ổn định chính trị”, dẫn tới lệnh xét nhà/cướp máy/còng người/bắt cóc/mớm cung/ép cung…
Những “bản nhận tội – xin khoan hồng” chép tay, được đọc trước ống kính truyền hình, bổ xung cho các tùy bút/tản văn có tên là “bản cáo trạng”, hợp thành chứng cứ “án tại hồ sơ”.
Những vo ve tít giật trên hệ báo đài quốc doanh “Sự thật về…”, hay “Bộ mặt thật của…”, hay “Phá vỡ đường dây…”, hay “Lật tẩy âm mưu…”, đặc biệt là trên dàn cơ quan ngôn luận trung ương cùng an ninh các thứ.
Và trên tất cả, cốt lõi của tất cả chủ trương/chính sách, biểu hiện của tất cả đỉnh cao trí tuệ trên đường kách mệnh, đồng thời gói gọn toàn bộ lý luận quang vinh muôn năm: “Tự Do Kái Kon Kặc!”
Không ai thấy đâu mối tương quan lành mạnh giữa chính quyền với nhân dân. Chỉ nhan nhản trước những Tên/Bọn/Chúng/Chúng Nó… là những Tao và Bọn Tao đang đua nhau ra nghị quyết vinh danh ngọn hải đăng tư tưởng Không Kó Gì Quý Hơn Độc Lập Kái Kon Kặc…
Trong bối cảnh của những kế hoạch bắt người đã được chuẩn bị từ lâu, các thứ tội danh cũng đã được tính trước cho phù hợp các bản án bỏ túi sẵn… bạn Quân đã biết tỏng đường đi của tâm bão…
Bước 1: Liệt kê/Tổng hợp: Tội viết blog, chơi facebook. Tội hữu thần – Kitô giáo. Tội tu nghiệp ở ngay thủ đô Hoa Kỳ. Tội đọc sách ở thư viện quốc hội Mỹ. Tội trau dồi kiến thức về các mô hình dân chủ. Tội để cho BBC đăng bài. Tội trả lời phỏng vấn đài ngoại. Tội đòi thả các đồng nghiệp Lê Chí Quang/Nguyễn Văn Đài/Lê Thị Công Nhân/Nguyễn Bắc Truyễn/Cù Huy Hà Vũ/Lê Công Định/Phan Thanh Hải/Tạ Phong Tần…. Tội là doanh nhân thành đạt khi lập Cty Giải Pháp Việt Nam. Tội biểu tình trước dinh thái thú. Tội đặt vấn đề pháp quyền và năng lực chính phủ. Tội dám nêu câu hỏi “Hiến pháp hay hợp đồng điện nước?”. Tội tiếp xúc với những Sheldon Whithouse/John McCain/Joseph Lieberman/Kelly Ayotte…; cùng những tội vân vân và vân vân…
Bước 2: Bao vây, bắn tỉa các chi nhánh của Cty Giải Pháp Việt Nam; sau đó, hô hoán tội danh trốn thuế để tóm thu nhân sự/vốn liếng/tài khoản của trung tâm, bằng những tuyên bố hùng hồn “Mục tiêu của bọn tao là thằng Quân!”.
Bước 3: Ráp nối nạn nhân với những nạn nhân khác, cho thành đường dây, hoặc “nguy hiểm” hơn, thành tổ chức… Rồi định danh cho tổ chức đó, tất nhiên phải là một tổ chức hoạt động cùng mục tiêu với (và có dính líu tới hay được sự hỗ trợ của) các tổ chức nhân quyền quốc tế thường được nêu đích danh trên báo đài nhà nước là các “thế lực thù địch vô cùng hiểm độc”…
Bước 4: Đánh số các loại hồ sơ “bút lục”, lên tới số ngàn càng tốt. Cải tạo đối tượng trong các buổi thẩm cung sao cho ra thành phẩm “thành khẩn khai báo”, nhiệt tình “nhận tội”, và tha thiết “xin khoan hồng”… để tiện việc hoàn tất kịch bản “quy trình tội lỗi” trình chiếu cho cả nước thưởng lãm tài năng sáng tác và đạo diễn của ngành công lực.
Bước 5: Hồ sơ “điều tra” của CA sẽ được sắp xếp thành cốt truyện để giao cho một vài phóng viên có thẻ nhà báo hẳn hòi ra sức hư cấu lại cho thành những phóng sự trường thiên nhằm bôi đen đối tượng, vẫn trong tinh thần “Mục tiêu của bọn tao là Tổ Chức Phản Động Của Thằng Quân!”.
Bước 6: Ngành tư pháp cùng bộ CA báo cáo lên “trên”, với lời đề nghị mức án, và đợi định hướng/chỉ đạo của BCT, tùy theo áp lực va phải từ nhiều phía, rồi tùy nghi điều chỉnh cách thức nghị án (và thách án ở mức sơ thẩm), sao cho mức án phúc thẩm được trả giá ngang bằng với án chỉ đạo bỏ túi của “trên”.
Bước 7: Chọn lựa đối tượng kế tiếp.
Lộ trình của tâm bão bạo lực này sẽ (mong là cách này hay cách khác) đánh sập ý chí/ước mơ/sức khỏe/nghị lực/sự nghiệp/gia đình… thậm chí cả sinh mạng của đối tượng. Như đã từng xảy ra với những bằng hữu đồng tâm/đồng hành/đồng nghiệp và có khi là đồng đạo của bạn Quân trước đây.
Chỉ không may là bạn Quân biết tất…
Ắt hẳn đó cũng là lý do Ls Lê Quốc Quân viết sẵn những lời tâm huyết tự bạch (phụ lục dưới đây), về động cơ dấn thân, mục tiêu nhắm tới, phương thức hoạt động… kèm cả dự kiến về các đòn thù bẻ cong sự thật của lãnh đạo các nhóm lợi ích núp bóng nhà cầm quyền thiểu trí, thiếu dũng và bất khiển dụng hiện nay.
Sẽ là một sai lầm rất lớn nếu cứ tưởng chiếc thuyền vỏ trứng Lê Quốc Quân sẽ bị nhấn chìm trong cơn giông bão bạo lực của nhà cầm quyền.
Ngược lại hoàn toàn.
Một khi đã tới giai đoạn nhân dân lùa nhà cầm quyền vào ván bài ngửa/bàn cờ cờ thế, để quần nhau, thế này, thì hình ảnh chiếc thuyền vỏ trứng đó chính là tương lai mong manh của chế độ, đang nghiêng ngả chông chênh trong cơn giông bão bạo lực cuối đời của chính nó.
06-01-2013 – Kỷ niệm 54 năm ngày khánh thành Bảo tàng Kách Mệnh VN, với dự kiến cất hết cả chế độ ngu/hèn/tham/ác này vào đó.
Blogger Đinh Tấn Lực
________________
Tổ Quốc Gọi Tên
Đêm qua tôi nghe Tổ Quốc gọi tên mình
Bằng tiếng sóng Trường Sa, Hoàng Sa dội vào ghềnh đá
Tiếng Tổ Quốc vọng về từ biển cả
Nên bão bố dập dồn chăng lưới bủa vây
Tổ Quốc của tôi, Tổ Quốc của tôi!
Bốn nghìn năm chưa bao giờ ngơi nghỉ
Thắp lên ngọn đuốc Hòa Bình,
Bao người đã ngã
Máu của người nhuộm mặn sóng biển Đông
Ngày hôm nay kẻ lạ mặt rập rình
Chúng ngang nhiên chia cắt tôi và Tổ Quốc
Chúng dẫm đạp lên giang hình đất nước
Một tấc biển cắt rời vạn tấc đất đớn đau
Sóng chẳng còn bình yên dẫn lối những con tầu
Sóng cuộn đỏ máu những người đã mất
Sóng cuồn cuộn từ Nam chí Bắc
Chín mươi triệu môi người thao thức tiếng Việt Nam
Chín mươi triệu người lấy thân mình chở che Tổ Quốc linh
thiêng
Để giấc ngủ trẻ thơ bình yên trong bão tố
Ngọn đuốc Hòa Bình trên tay rực lửa
Tôi lắng nghe Tổ Quốc gọi tên mình
* * *Thư Ngỏ
Là một công dân Việt Nam luôn tha thiết với sự lớn mạnh của Đất Nước và Dân Tộc mình, tôi tin rằng chỉ có Tự Do, Dân Chủ mới giải phóng con người, đem lại sức mạnh giúp Việt Nam phát triển.
Là một Luật Sư bất đồng chính kiến, tôi có thể gặp những khó khăn hoặc bị tù đày.
Bởi vậy tôi viết thư ngỏ này trình bày những điều, phòng sau khi mình không còn được tự do thì sẽ có nhiều thông tin không chính xác.
1/ Với sự hiểu biết về pháp luật của mình, tôi khẳng định rằng: những hoạt động tranh đấu, những bài viết, những lời nói của mình là tốt đẹp và hoàn toàn vô tội theo pháp luật Việt Nam và luật pháp quốc tế.
2/ Tôi không hoạt động vì quyền lợi của bất cứ quốc gia nào khác, ngoài tổ quốc Việt Nam. Tôi hoạt động để góp phần xây dựng xã hội dân sự, tạo phong trào dân sự rộng rãi nhằm thực hiện nguyện vọng của nhân dân, thông qua cơ chế dân chủ và bằng phương pháp Bất Bạo Động.
3/ Tôi đã nhiều lần bày tỏ quan điểm và lập trường của mình về những vấn đề Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền. Tôi nỗ lực tối đa để bảo vệ nó trong mọi hoàn cảnh. Tuy nhiên nếu khi tôi không còn được tự do, mà có những thông tin đi ngược lại với lý tưởng đấu tranh của mình, thì cần được coi là không phản ảnh đúng ý chí và lý trí của tôi. Những chứng cứ đó là hoàn toàn vô giá trị.
4/ Tôi xin đón nhận mọi khó khăn như những món quà mà Tổ Quốc đã trao tặng cho mình. Tôi chịu trách nhiệm cá nhân về những hành vi của mình. Tôi sẵn sàng xin lỗi về những thiếu sót, nếu có, đối với anh em, bạn bè. Nhưng việc xử dụng các hành vi của tôi để buộc tội hoặc làm bằng chứng chống lại bất cứ ai, đều là vô hiệu. Tôi phủ nhận hoàn toàn mọi bằng chứng liên quan, làm phương hại đến các anh em khác đang tranh đấu vì một Việt Nam đổi mới, Dân Chủ, phát triển và giầu mạnh.
Cá nhân tôi luôn tin vào khát vọng và nỗ lực của chính nhân dân Việt Nam, tôi tin rằng một ngày không xa chúng ta có được tự do, có được dân chủ thực sự. Mọi người dân Việt Nam đều có thể bày tỏ quan điểm của mìnhmột cách công khai, có quyền mưu cầu hạnh phúc và thành công ngay trên chính quê hương Việt Nam yêu dấu này.
Trân trọng kính thư,
Tôi, Luật sư Lê Quốc Quân, xin cám ơn.
@Danluan
Bộ Tài chính Việt Nam nói người dân chuyển hàng tỷ đôla ra nước ngoài mỗi năm cho con em học tập, theo truyền thông trong nước.
Ông Nguyễn Trường Giang, Vụ Hành chính sự nghiệp, Bộ Tài chính, dẫn số liệu thống kê của Bộ Giáo dục và Đào tạo cho biết 106.104 học sinh, sinh viên du học nước ngoài trong năm 2011-2012 so với 98.536 năm 2010-2011.
Trong số hơn 106.000 người du học trong năm học 2011-2012 thì có khoảng 35% (35.900 người) đang theo học tại các nước châu Á.
Ông Giang mô tả ‘Bình quân một suất học tập ở nước ngoài phải chi phí tối thiểu 10.000 – 15.000 USD/năm và nhân con số này với số người đang học tập ở nước ngoài sẽ thấy mỗi năm Việt Nam phải chuyển ra nước ngoài ít nhất 1-1,5 tỷ USD’.
Ông cũng nói thêm ‘đấy mới chỉ là cách tính trung bình, chi phí thực có thể còn cao hơn’.
Hiện chưa rõ số học sinh và sinh viên du học mà Bộ Giáo dục và Đào tạo không nắm được danh sách là bao nhiêu người.
Việc công bố thông tin này có thể xem là động thái thúc giục chính phủ Việt Nam nâng cao chất lượng giáo dục trong nước để khuyến khích học sinh, sinh viên học tập ở trong nước thay vì ra nước ngoài.
‘Đầu tư chất xám’
Tuy nhiên nỗ lực này đối diện một số thực tế.
Thứ nhất, chất lượng đào tạo của Việt Nam hiện còn kém xa các nước trong khu vực, chưa nói tới các nước phương Tây.
Thứ hai, thực tế cho thấy nhiều gia đinh muốn con cái họ kiếm việc làm và thậm chí định cư lâu dài ở nước ngoài sau khi học, do đó kế hoạch ”đầu tư chất xám” chỉ là bước đầu trong kế hoạch đầu tư chung.
Thứ ba, với việc có người nhà du học nước ngoài, người ta có thể mở tài khoản tại nước ngoài và có thể chuyển ngoại tệ ra khỏi Việt Nam.
Một số gia đình khá giả thậm chí đã đầu tư vào bất động sản tại Hoa Kỳ, Châu Âu, Nhật, Pháp, Úc và các nước khác thông qua cầu nối là con cái mình.
Mặc dù có sự quan tâm của các nhà đầu tư nước ngoài cho tiềm năng giáo dục tại Việt Nam, chính phủ Việt Nam mới chỉ cấp phép cho một vài trường đại học quốc tế tại Việt Nam, trong đó có Đại học Hoàng gia Úc (RMIT) hay gần đây là Đại học British University Vietnam.
Được biết để có giấy phép mở trường, các nhà đầu tư phải đi qua nhiều khâu nhiêu khê, kéo dài nhiều năm và trường hợp Đại học British University Vietnam đã gây sự chú ý do dự án được triển khai tại Bấm Văn Giang ở Hưng Yên, địa bàn từng bị Bấm cưỡng chế giải tỏa đât vào năm 2012.
Đó là chưa kể Chính phủ Việt Nam ra Nghị định số 73/2012/NĐ-CP ngày 26/9/2012 quy định chi tiết về điều kiện mở trường đại học quốc tế tại Việt Nam trong đó yêu cầu tổng số vốn đầu tư ít nhất không thấp hơn 300 tỷ đồng (khoảng 15 triệu đôla)”.
@bbc
Trước sự kiện ông Nguyễn Bá Thanh từ Đà nẵng được cử ra giữ chức Trưởng ban Nội chính Trung ương, hai tác giả Thu Hương – Duy Tân đã một có bài viết hay, có cái nhìn sắc sảo. Xin không nhắc lại một ý kiến mà các tác giả đã phân tích rất kỹ về sự hời hợt của dư luận quá tâng bốc công trạng của ông Thanh và sự phát triển của thành phố Đà Nẵng (sự phát triển chủ yếu mới là bề ngoài), từ đó đặt hy vọng lớn vào ông Thanh với chức vụ mới sẽ làm thay đổi bộ mặt của toàn xã hội. Chỉ xin suy nghĩ thêm về tương quan trong nội bộ giới cầm quyền khiến các tác giả đặt ra vấn đề với dấu hỏi lớn: Dùng kẻ gian hùng để lật tên tham nhũng (thì kết quả sẽ ra sao)?
Đây là tương tác giữa 3 phía, ông Nguyễn Bá Thanh, ông Nguyễn Tấn Dũng và ông Nguyễn Phú Trọng (ông Trương Tấn Sang có thể phụ vào cho ông Trọng thôi).
Ông Thanh đúng là đối thủ xứng đáng của ông Dũng, cân sức cân tài. Hai ông đều tham nhũng và đều mưu mẹo nhưng tham nhũng thì ông Dũng hơn, mưu mẹo thì ông Thanh hơn (xứng mặt gian hùng!). Về phe cánh thì ông Dũng hơn, bù lại ông Thanh có thể có thể dựa thế vào nhóm Trọng – Sang. Hai con hổ tương đương, vẫn gờm nhau, có đánh nhau không hay lại lựa nhau để thỏa hiệp chia quyền? Nếu thỏa hiệp thì phe Trọng-Sang nguy to. Vì thế xem việc Đảng dùng ông Bá Thanh để đối phó với ông Dũng quả là phương án 5 ăn 5 thua, kể cũng mạo hiểm.
Liên kết Trọng – Thanh có một điểm vướng: Ông Trọng bám lý thuyết cổ hủ và thân Tàu rõ ràng, đó là 2 nhược điểm trước dư luận, ông Thanh thực dụng và chưa có tiếng xấu đầu hàng Tàu, liệu có dại gì kết với cánh hàng Tàu để bị mang tiếng? Nếu Thanh có dựa vào Trọng thì cũng chỉ thời gian đầu.
Ông Trọng thì không thể đảo ngược quan điểm thân Tàu, nhưng hai ông Thanh và Dũng sẽ có thái độ ứng xử thế nào với Tàu, với Mỹ, đó chính là ẩn số có thể gây đột biến, chưa chắc đã là đột biến với Tàu nhưng là đột biến trong sắp xếp quyền lực nội bộ. Biết đâu đây chẳng là cơ hội để ông Thanh hay ông Dũng có thể độc quyền thực hiện mô hình Putin hoặc liên kết nhau như Putin và Madvedev? Dù sao cũng là cơ hội tý chút cho một đột biến sẽ có thể?
Về chống tham nhũng: Trong dư luận và đối với nhân dân thì kẻ càng tham nhũng càng là điểm yếu, nhưng trong đấu đá chức quyền thì tham nhũng là điểm mạnh. Thời nay các quan chúc trong đảng và trong chính phủ ngoài mặt chống tham nhũng nhưng bên trong luôn liên kết với tham nhũng và bảo vệ tham nhũng chóp bu, vì như thế chính là bảo vệ mình. Nếu bác Hồ còn sống mà cứ đi đôi dép “Bác đi từ ở chiến khu bác về” hoặc giữ cái “tủ gỗ vừa treo mấy áo sờn” thì “Bác” cũng bị “cho đi Tây” luôn! Kẻ cầm quyền bây giờ khoe thanh liêm là dại, đã là quan chức chẳng đứa nào theo anh thanh liêm, mà làm gì có thanh liêm, thanh liêm là tham nhũng ít hoặc tham nhũng kém. Vì thế thật là nhầm lẫn khi đồng nhất việc chống Nguyễn Tấn Dũng với chống tham nhũng!
Vậy ông Bá Thanh sẽ chống tham nhũng không? Thoạt đầu tất nhiên là có, nhưng chỉ chống tham nhũng cấp dưới hoặc lợi dụng chống tham nhũng để chống phe khác minh. Còn về lâu dài thì “ông thánh” cũng không chống được tham nhũng của chính thể này, vì tham nhũng chính là nguồn gốc sức mạnh của họ và mục tiêu của họ. Trong chính thể này kẻ cầm quyền nào chống tham nhũng là tự sát, chỉ có dân và những người dân chủ mới muốn chống tham nhũng thật mà thôi.
V.Q U (6-1-2013)
@Danluan
Bà Park Geun Hye vẫy chào những người ủng hộ tại Seoul ngày 19/12/2012.
REUTERS/Kim Hong-Ji
Không hẹn mà gặp, năm 2012 đã chứng kiến sự ‘đăng quang’ của 4 tân lãnh đạo tại vùng Đông Bắc Á : Kim Jong Un ở Bắc Triều Tiên, Tập Cận Bình ở Trung Quốc, Park Geun Hye ở Hàn Quốc và Shinzo Abe ở Nhật Bản. Đặc điểm chung của 4 nhân vật này là họ đều thuộc diện ‘con giòng cháu giống’, tức là xuất thân từ các gia đình từng là lãnh đạo quốc gia trước đây. Đối với Việt Nam, nước đang bị Trung Quốc lấn lướt dữ dội trên vấn đề Biển Đông, nhân vật cần chú ý nhất không ai khác hơn là Tập Cận Bình.
Theo nhiều nhà phân tích, thành phần xuất thân của bốn người này sẽ có một ảnh hưởng nhất định trên chính sách đối ngoại của quốc gia mà họ lãnh đạo, đặc biệt là trong bối cảnh giữa các nước này còn nhiều vết thương lịch sử chưa được chữa lành, những vết thương mà cha ông họ từng góp phần gây ra.
Kim Jong Un, tân lãnh đạo Bắc Triều Tiên, là cháu nội của Kim Il Sung, người sáng lập ra nước Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên, nhân vật được ca ngợi như là đã đóng một vai trò quyết định trong việc giải phóng bán đảo Triều Tiên khỏi ách thực dân Nhật.
Tập Cận Bình, người hiện đã trở thành lãnh đạo số một của Trung Quốc, là con trai của Tập Trọng Huân, một ‘anh hùng cách mạng’ của đảng Cộng Sản Trung Quốc mà tính chính đáng bắt nguồn từ cuộc đấu tranh đánh đuổi Nhật Bản ra khỏi Trung Quốc.
Đối lập với hai người trên là Shinzo Abe, người vừa chính thức trở lại làm thủ tướng Nhật Bản vào hôm qua, 26/12, là cháu trai của Nobusuke Kishi, một bộ trưởng trong thời chiến đã từng tham gia vào việc cai trị vùng Mãn Châu bị Nhật chiếm đóng. Đây là một gia đình từ đời ông đến đời cháu, đều không ngần ngại biện minh cho nước Nhật thời đế quốc.
Riêng tại Hàn Quốc, tân Tổng thống vừa được bầu là bà Park Geun Hye, con gái của Park Chung Hee, cựu Tổng thống độc tài đã đưa đất nước vươn lên về mặt kinh tế, đã bình thường hóa bang giao với Nhật Bản vào năm 1965, nhưng bị ám sát chết vào năm 1979. Trước lúc qua đời, cha tân Tổng thống Hàn Quốc từng hai lần bị điệp viên Bắc Triều Tiên mưu sát, và trong một lần vào năm 1974, chính mẹ của bà Park Geun Hye bị trúng đạn tử thương.
Với bốn người cầm lái mới như trên, bang giao giữa các nước Đông Bắc Á cần phải được chú ý theo dõi, đặc biệt là quan hệ Nhật Hàn và Nhật Trung đang bị vấn đề tranh chấp biển đảo khuấy động. Nhìn rộng ra toàn khu vực, sự kiện đáng quan tâm nhất tuy nhiên lại là ý hướng của tân lãnh đạo Trung Quốc trong bối cảnh Bắc Kinh đang càng lúc càng tỏ rõ tham vọng độc chiếm Biển Đông bất chấp tuyên bố chủ quyền của các láng giềng, từ Việt Nam, Philippines, cho đến Malaysia, Brunei.
Trong bài phỏng vấn dành cho RFI, ông Ngô Nhân Dụng, bình luận gia báo Người Việt tại California (Hoa Kỳ), ghi nhận là việc cha mẹ làm chính trị, rồi con cũng làm chính trị theo là điều phổ biến khắp nơi chứ không riêng ở châu Á. Có điều là ở các thể chế độc tài như Bắc Triều Tiên hay Trung Quốc, vấn đề ‘cha truyền con nối’ dễ dàng hơn là ở các nước dân chủ.
Đáng chú ý nhất trong các tân lãnh đạo Đông Bắc Á, theo ông Ngô Nhân Dụng, chính là bà Park Geun Huye, một con người được cho là rất bình dị, cho dù là con gái của một nhà cựu độc tài Hàn Quốc.
Điều đáng lo ngại nhất đối với Việt Nam tuy nhiên là sự kiện tân lãnh đạo Trung Quốc Tập Cận Bình lại là một người rất thân cận với giới tướng lãnh Trung Quốc, mà giới tướng lãnh này không ngần ngại gây sự với các nước láng giềng, để thúc đẩy lợi ích của họ.
@rfi