Cha của cô dâu Priscilla Chan mà Mark Zuckerberg, chủ nhân của trang mạng xã hội Facebook, vừa mới cưới hồi tuần trước, cho biết ông từng là người tị nạn Việt gốc Hoa, trước đây sống ở Việt Nam, theo tường thuật của Daily Mail.
Hai vợ chồng Priscilla Chan và Mark Zuckerberg, sáng lập viên
và tổng giám đốc Facebook, trong đám cưới ở Palo Alto,
California hôm 19 tháng 5. Báo Daily Mail ở Anh tiết lộ thân phụ
Priscilla là người Việt gốc Hoa, tỵ nạn qua Mỹ.
(Hình: AP Photo/Facebook, Allyson Magda Photography)
Napat Sriwannavit, người mua lại nhà hàng Taste of Asia của ông Dennis Chan hồi năm 2006, rồi đổi thành tiệm phở Pho & I, cho biết như trên. Sriwannavit nói:
“Ông Chan là người tốt, cư xử rất tử tế. Ông nói với tôi ông từng là người tị nạn và sống ở Việt Nam trước đây. Ông ấy là người Hoa nhưng sống ở Việt Nam.”
Cha của Priscilla đến Mỹ hồi cuối thập niên 1970. Ông và vợ dọn lên sống ở Massachusetts vào đầu thập niên 1980. Priscilla và hai em gái Elaine và Michelle đều sinh ra ở Mỹ.
Báo chí Trung Quốc tiết lộ gia đình ông Dennis Chan gốc ở Từ Châu, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
Priscilla từng giới thiệu về gốc gác Á Châu của mình với Zuckerberg và tháng 12 năm ngoái, hai người cùng làm một chuyến về Việt Nam, rồi sang Trung Quốc hồi Tháng Ba.
Priscilla Chan, 27 tuổi, và Mark Zuckerberg, 28, là bạn lâu năm hồi học cùng trường ở Harvard và từng hẹn hò nhau trong suốt 9 năm.
Peter Swanson, 66 tuổi, giáo sư môn khoa học kiêm huấn luyện viên tennis cho Priscilla trước đây, nhận xét: “Người ta cứ nói, cô ấy lấy được Zuckerberg là quá may mắn nhưng cậu ấy lại cho cậu mới là người may mắn. Priscilla là câu chuyện của giấc mơ Mỹ Quốc trở thành sự thật. Cha mẹ cô đến Mỹ với hai bàn tay trắng và nay cô lấy một người tự mình trở thành tỉ phú. Hai bên có gì hơn nhau đâu.”
————————————————————————————————-
Hàng trăm tử tù VN ‘chờ thuốc độc’
Bộ Công an nói Việt Nam hiện có 400 tử tù
Một Thứ trưởng Bộ Công an nói tại Quốc hội rằng Việt Nam chưa thể tử hình 400 tù nhân vì thiếu thuốc độc.
Báo Tuổi Trẻ dẫn lời Thượng tướng Đặng Văn Hiếu nói Luật thi hành án hình sự trong đó quy định việc tử hình bằng tiêm thuốc độc đã có hiệu lực từ 1/7/2011 nhưng cho tới nay chưa thể thi hành.
Việc tử hình bằng tiêm thuốc độc đòi hỏi phải xây dựng các trung tâm và phải có thuốc tiêm nhập khẩu.
Tướng Hiếu được trích thuật: “Một năm nay còn hơn 400 đối tượng có án tử hình chưa thi hành được, trong đó có hơn 100 đối tượng đã đầy đủ thủ tục rồi, chỉ chờ có thuốc để thi hành án mà không có.”
Bộ Công an Việt Nam không cho biết liệu người nhà các tử từ có được chứng kiến việc tiêm thuốc hay không.
Trong khi đó, một nguồn tin cho BBC biết Bộ Y tế đã cam kết là trong tháng Sáu sẽ có thuốc nhập về để “thực hiện”.
Tiêm thuốc độc
Báo Người Lao Động trong bài viết cuối tháng Mười năm 2011 nói số tử tù chờ thuốc để thi hành án là hơn 360.
Bài báo nói Bộ Công an và Bộ Quốc phòng sẽ xây tám “nhà thi hành án tử hình” trong đó năm cơ sở đầu tiên được đặt tại Hà Nội, thành phố Hồ Chí Minh, Nghệ An, Đắk Lắk và Sơn La, những địa điểm được cho là “có số trường hợp tử hình thuộc diện nhiều nhất”.
Tờ này cũng trích nguồn trong ngành công an nói số người bị tử hình ở Việt Nam “không nhiều”.
Theo báo này, phạm nhân lĩnh án tử hình sẽ bị tiêm ba thoại thuốc.
Sodium thiopental (hay Sodium Pentothal) sẽ làm tù nhân bị mê, Pancuronium bromide làm tê liệt thần kinh và buông lỏng cơ bắp và Potassium chroride làm tim ngừng hoạt động.
Người Lao Động nói cán bộ thi hành án phải chuẩn bị ba liều thuốc trong đó có hai liều để dự phòng trong trường hợp liều đầu tiên không đủ gây tử vong.
Hãng tin Reuters nói chuyện thiếu thuốc cũng xảy ra ở cả Hoa Kỳ.
Chẳng hạn Oklahoma, bang tử hình nhiều nhất các tù nhân tính theo bình quân đầu người, nói họ chỉ còn duy nhất một liều thuốc pentobarbital do Châu Âu sản xuất, một loại thuốc chính để tử hình tù nhân.
Theo Reuters, việc Châu Âu cấm bán thuốc giết người đã gây ra tình trạng khan hiếm.
Liên hiệp Châu Âu với 27 quốc gia chống lại án tử hình và cũng kêu gọi các nước trong đó có Hoa Kỳ bỏ án tử hình.
——————————————————————————
Đại gia rộ mốt thuê ôsin Tây
Một quản gia người châu Âu biết cung kính hiện là điều không thể thiếu trong các gia đình giàu mới nổi tại Bắc Kinh, Thượng Hải và Thành Đô.
Đối với các đại gia Trung Quốc này, việc có thêm một người quản gia châu Âu cho thấy sự tinh tế của gia chủ và tạo thêm ấn tượng với những người xung quanh.
Các cơ sở đào tạo nghề quản gia tại châu Âu ngày càng nhận được nhiều đơn đặt hàng từ nhiều người giàu có của Trung Quốc và các thành phố lớn của Nga. Yêu cầu của người thuê là các quản gia theo phong cách Anh Quốc để tổ chức cuộc sống thường nhật của họ, nhằm gây ấn tượng với khách mời và thỏa mãn những đòi hỏi quá đáng của họ ở mọi lúc mọi nơi.
Ôsin người nước ngoài đang làm việc ở nhà một thương gia Trung Quốc.
Nhu cầu này cao đến mức đã vượt quá cả khả năng cung cấp của các cơ sở đào tạo. Theo ước tính, số người giàu châu Á sẽ tăng lên gấp đôi trong giai đoạn từ nay đến năm 2015, đạt tới con số 2,8 triệu người. Về phần mình, một vị quản gia có thể kiếm được mức lương hàng năm ít nhất là 125 nghìn euro.
Hiện nay, tại nước Anh có nhiều cơ sở đào tạo nghề quản gia được mở ra nhưng vẫn chưa thể nào đáp ứng nổi nhu cầu càng cao của các khách hàng Trung Quốc. Theo quan sát của các cơ sở này, phần đông khách hàng Trung Quốc là các nhân vật nổi tiếng, các nhà lãnh đạo và chủ doanh nghiệp.
Ông Robert Watson – phụ trách một cơ sở đào tạo quản gia chuyên nghiệp tại Anh Quốc cho biết một nhà quản gia tốt là người “phải biết cách giữ bình thản, trầm tĩnh và tư thế phải ung dung. Nhất là, phải biết học cách đảm bảo sự kín đáo và tính bí mật tuyệt đối”.
Tuy nhiên, ông Robert Watson cho rằng “cũng cần phải có thêm thời gian để có thể đạt được sự tôn trọng lẫn nhau, bởi người Trung Quốc luôn nghĩ quản gia mãi vẫn là người giúp việc”.
Viết tặng người bác sĩ trong cơ sở đã chữa bệnh cho tôi, đã có những hành động bảo vệ bênh vực cho lẽ phải và cũng là người trên chuyến xe áp giải tôi về đã phải thốt lên lời rằng “Nếu chị quý mến và tôn trọng thầy thì chị để cho thầy đưa được chị về tới nhà chị an toàn rồi thầy cởi bỏ bộ quan phục này” và còn nhiều câu nói khác nữaCó lẽ lòng tin yêu tôi dành cho thầy không bao giờ uổng phí THẦY GIANG ƠI!
Gửi thầy thuốc Nhân Dân LƯƠNG BẰNG GIANG
Thế là tôi ra khỏi trại tù trá hình với cái tên gọi mỹ miều: cơ sở giáo dục Thanh Hà được đúng tròn 1 tháng…Trọn 1 tháng với cuộc sống “tự do” của nhà tù lớn và bao công việc dang dở sau 5 tháng tồn đọng vì bị bắt giam oan sai, nhưng hình như chưa ngày nào tôi quên dành 1 vài phút để nhớ hay nhắc về Thầy dù là với bạn bè hay chỉ riêng trong suy nghĩ của tôi
Không có số điện thoại, không có bất cứ liên lạc nào để tôi có thể biết tin về Thầy và chuyến đi đầy “ấn tượng” đầy dằn vặt trong cuộc đời như chuyến “áp giải 1 trại viên” về quê vừa qua của Thầy vào cái ngày 28-4-2012 mà đã khiến cho thầy phải không dưới 3 lần nói ra cho mọi người nghe và với tôi thì như 1 lời “năn nỉ”: Nếu chị quý trọng thầy thì chị hãy để cho thầy làm tròn trách nhiệm đưa chị về đến nhà chị tại Vũng Tàu xong đó thầy cởi bỏ bộ quân phục này.
Buổi sáng hôm ấy, sáng 28-4-2012..Tôi bỗng thấy quá đau đầu sau mấy ngày “cố thủ” để phản đối quyết định “khoan hồng” …Bởi tội gì mà tôi phải khoan hồng chứ? Tôi nói tôi đã “quen” cuộc sống ở trại và tình cảm chị em bạn tù, tôi nói tôi cần ở lại để chờ ngày ra tòa với việc tôi khởi kiện cái quyết định 5225/QĐ/UBND…..Tôi nói không thể thích bắt thì bắt, thích thả thì thả…giờ tôi không muốn ra khỏi trại nữa, vậy mà họ cứ bắt tôi ra cho bằng được …Họ cưỡng bức tôi còn quyết liệt hơn cái ngày họ bắt cóc tôi tại Sài Gòn và đưa lên máy bay ra Hà Nội….Họ“ráo riết” chuẩn bị bao hiêu là phương tiện? Bao nhiêu là con người từ mấy hôm trước rồi, và tôi đều biết cả…Từ chiều 26-4 họ đã vào đọc lênh đòi đưa tôi đi, sau khi vấp phải phản ứng quyết liệt – đòi nhảy lầu – thì tối đó tôi đã rất khó xử khi phải nghe những lời tâm tư thuyết phục của thầy….của nhiều cán bộ khác..Thầy biết rằng tôi rất quý trọng cảm mến thầy, Thầy cũng biết được tôi tôn trọng và tin tưởng thầy ra sao? nhưng thầy cũng biết rằng tôi luôn làm đúng và rất cương quyết nên hôm đó thầy đã nói; Chị đúng là Ngoan cố và Ngoan cường, Chỉ 1 câu nói này tôi biết thầy đã hiểu đúng về tôi ….Ngày 27-4 trôi đi trong căng thẳng….Tôi cũng chưa biết mình sẽ bị đẩy ra khỏi cổng trại Thanh Hà ngày nào nữa, nhưng tôi biết rõ 1 điều rằng trước sau gì dù tôi không chịu ra về theo diện “khoan hồng” của họ thì rồi họ cũng sẽ tìm đủ mọi cách cưỡng bức tôi phải ra khỏi trại và tôi cũng hiểu một điều việc buộc tôi phải ra về nó còn nực cười hơn khi họ bắt cóc tôi tại Sài Gòn và đưa vào cái cơ sở này rất nhiều…Bởi lý do: Họ đã ngồi xổm lên luật – Họ đã bắt “nhầm người” và họ đã phải trả giá cho cách hành xử của những cái đầu đặt trên ghế ngồi (Như cách nói của Bloggẻ JB Nguyễn Hữu Vinh)
Sáng 28-4…Tôi đau đầu đến tột độ và yêu cầu đi kiểm tra áp huyết – Có lẽ do 2 ngày trước đó tôi mất ngủ để lo chống đối với cái “đề nghị”: “Chúng tôi được lệnh cấp trên đưa chị về nhà chị tại Vũng Tàu”
Khi nghe được điều này tôi đã cực lực lên án – hoàn toàn khác với các trại viên khác rằng người ta sẽ nhảy cẫng lên, sẽ hò hét vui mừng…nhưng với tôi, làm sao tôi mừng cơ chứ? Họ bắt tôi khi tôi đi thể hiện lòng yêu nước, họ giam giữ tôi với 1 tội danh vu khống mà không ai có thể chấp nhận được, rồi họ đối xử với tôi tệ bạc còn hơn rất nhiều những kẻ phạm tộ xì ke ma túy trong trại…Họ kỳ thị và xúc phạm tôi trong 5 tháng trời giam giữ để đến độ tôi không thể chịu đựng nổi nên đã phải phản ứng bằng gần 4 tháng tuyệt thực – đã phải đập đầu kêu cứu trong lần xuống trạm xá của thầy kiểm tra sức khỏe…và đỉnh điểm là ngày 5-4-2011 tôi đã cúi lạy thầy xin tha lỗi khi tôi không nhận sự chăm sóc sức khỏe của thầy mà trái lại đã dùng dao lam cắt ven tay và rạch lên cổ, lên bụng mình nhằm tố cáo, lên án những hành xử vô luân – vô luật của những cán bộ đang nhận “trọng trách trả thù” tôi trong nhà tù trá hình mang tên Cơ Sở giáo dục Thanh Hà…
Những chuyện này thầy biết cả phải không thầy? Những chuyện này thầy hiểu rất rõ đúng không thầy? Và tôi cũng hiểu thầy luôn “ngấm ngầm” chia sẻ với tôi qua những đối xử ân cần mỗi khi tôi đi khám bệnh.
Tôi hiểu và cảm nhận tình cảm, lương tâm người thầy thuốc Nhân Dân trong môi trường trại giam mà thầy dành cho mỗi thân phận người tù…Và tôi biết thầy đã hiểu tôi rất đúng, đã dành cho tôi sự trân trọng khiến tôi cũng rất cảm phục trân quý thầy…Nhưng để bảo vệ và gìn giữ mà tôi chưa 1 lần hỏi han riêng tư hay đi xa hơn cách cư xử của 1 người tù và cán bộ như thầy đã thấy, chính vì thế cho đến giờ đây, khi tôi ngồi viết những dòng này về thầy, bao hình ảnh hiện về, mỗi câu nói, mỗi hành xử đầy tình người của thầy dội lại trong tôi, cả khuôn mặt với nụ cười hiền hậu…giọng nói…Nhưng cái đơn giản là cái số điện thoại hay thêm 1 thông tin gì về thầy thì tôi vẫn không có được Thầy Giang ạ.
Từ hôm đưa tôi về Vũng TÀU xong thầy đã bao giờ kể cho 1 ai đó nghe câu chuyện về tôi chưa? Nhưng dù kể ra hay không thì tôi biết thầy day dứt lắm…Khi 4 thằng cảnh vệ giật ngược cánh tay tôi đẩy ra xe thầy đã chứng kiến hết. Rồi chúng đè tôi xuống sàn xe mà còng tay, trói chân tôi ra sao? Thầy đã chứng kiến tôi gào thét dãy dụa như thế nào trong cái phẫn uất bất lực trước sự đối xử bạo tàn của những tên công an súc vật..Lúc ấy đông lắm, tôi đã nhìn tất cả, tôi đã ghi vào tận trong đáy mắt căm hờn những khuôn mặt của bầy lũ bán nước hại dân…Nhưng tôi cũng kịp lắng lại trong đó những ánh nhìn xót xa bất lực từ thầy và 1-2 người đồng loại khác trong cái đám Chó đàn ở đó…rồi thầy ôm vai và vỗ về tôi, tiếng thầy nghèn nghẹn..“Chị nghe thầy đi, chị đừng làm khổ mình nữa, chúng ta chỉ 1 vài người thì chưa thể thay đổi được gì đâu…”Câu nói này đã xác đáng rằng thầy chính là đồng bào của tôi rồi.
Xin thầy hiểu cho tôi những gì tôi thể hiện trong lúc ấy, tôi đã phẫn uất đến cùng cực – gào thét và chửi bới tất cả trên 1 quãng đường dài…tôi đã mạt sát khi thầy dỗ dành tôi ăn mà lấy sức đi đường xa…tôi không biết vì lẽ đó hay vì chính những nỗi đắng trong lòng mà thầy và thầy Hiệu cũng đã không ăn nổi xuất bánh mì đi đường…Xe đi qua thị xá Sơn Tây, đấy là nơi tôi sinh ra, đấy là nơi mố mả Cha tôi và ông bà ở đó như đêm trước tôi nói với thầy, nhưng giữa hoàn cảnh ấy, tôi biết làm gì? và thầy có biết vì sao lúc ấy đã đi 1 đoạn đường dài mà tôi lại khóc ngất lên không? Chuyến đi hôm ấy 28-4-2012..có lẽ cả cuộc đời tôi và thầy đều không thể quên nó đi đúng không thầy? Và thậm chí những người có mặt trên chuyến xe ấy cũng không dễ gì quên đi được…Họ có thể không còn day dứt lâu bởi họ đã chọn cho họ cái nghề bất nhân bất nghia – bất hiếu bất trung trong cái xã hội này, nhưng tôi tin những con người có lương tri như thầy thì day dứt lắm…Và vì thế thầy mới nói ra như trút bỏ gánh nặng day dứt trong lòng thầy:
“Nếu Chị quý trọng thầy thì xin cho thầy đưa chị về tới nhà an toàn, thầy hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ cởi bỏ bọ quân phục này”
Thầy Giang ơi! Không biết hôm nay thầy đã cởi được bộ quân phục đã làm thầy phải xấu hổ khi mang nó chưa? Nhưng tôi muốn nói với thầy rằng 1 khi thầy sống đúng lương tâm và tình người thì thầy không bao giờ phải hổ thẹn…Và chỉ với y đức của thầy đã đủ cho tôi cũng như mọi người luôn yêu quý kính trọng thầy…Luôn cầu mong cho thầy gặp những điều may mắn tốt đẹp và luôn khát khao có 1 dịp may cho tôi gặp lại thầy.
P/S: Bạn bè cùng những người quen biết tôi ai cũng muốn biết tin về thầy và gửi lời quý trọng- ngưỡng mộ…Nhân đây tôi gửi tặng thầy bài thơ tôi làm tặng thầy ngay đêm trước ngày bị đẩy ra khỏi trại:
Bài thơ viết cho người thầy thuốc trong cơ sở giáo dục Thanh Hà
Tôi lơ ngơ giữa chốn hỗn quân Không dám để lòng tin minh xa xỉ Biết tin ai mà gửi gắm nơi nay? Bởi nhìn đâu cũng một màu đen tối
Nhưng một ngày từ trong con người ấy Thầy thắp lên cho tôi thấy niềm tin Thầy thắp lên dấu ấn hằn in Từ chính việc làm của người thầy thuốc
Buộc tôi phải dõi theo từng bước Cảm nhận lòng tin từ chính tấm lòng Để trân trọng – tin yêu và quý mến Tôi không biết rằng thầy có hiểu?
Những nghĩ suy trăn trở trong tôi? Nhưng chắc chắn có một điều tôi biết Thầy là người rất nhân ái sẻ chia Rất thấu hiểu, cảm thông và gần gũi Tôi biết rằng cuộc đời không hẹn trước Để vào đây tôi gặp được thầy
Tôi biết rằng đời người không tính được Ơn nghĩa bao người có trả hết hay không? Xin thầy nhận nơi tôi một “lạy” Thay bao điều không thể nói thành lời
Dù mai này chân trời hay góc biển Không biết tôi gặp thầy nữa hay không Tôi xin giữ trong lòng suy nghĩ ấy Những tin yêu quý trọng đối với thầy Như tiếng gọi đơn sơ nhưng trân trọng Trong cơ sở này tôi gọi “Thầy Giang”
Viết tặng người bác sĩ trong cơ sở đã chữa bệnh cho tôi, đã có những hành động bảo vệ bênh vực cho lẽ phải và cũng là người trên chuyến xe áp giải tôi về đã phải thốt lên lời rằng “Nếu chị quý mến và tôn trọng thầy thì chị để cho thầy đưa được chị về tới nhà chị an toàn rồi thầy cởi bỏ bộ quan phục này” và còn nhiều câu nói khác nữa
Có lẽ lòng tin yêu tôi dành cho thầy không bao giờ uổng phí THẦY GIANG ƠI!
Đảng viên, đại biểu Quốc hội Đỗ Thị Huyền Tâm vi phạm đạo đức Đảng viên, vi phạm pháp luật nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.
Kính gửi: Báo Người Cao Tuổi
Tôi tên là Nông Thị Bích Liên con gái ruột của ông Nông Đức Mạnh – nguyên Tổng Bí thư Ban chấp hành TW Đảng Cộng sản Việt Nam. Địa chỉ số 70 Kim Mã Thượng phường Cống Vị, quận Ba Đình, thành phố Hà Nội.
Ngày 09/02/2012, tôi đã viết đơn lần 1 tố cáo với tổ chức và Ông/Bà có trách nhiệm về những vi phạm của cá nhân bà Đỗ Thị Huyền Tâm – đại biểu quốc hội, đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam, Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc Công ty Cổ phần Tập doàn Minh Tâm về những dấu hiệu vi phạm pháp luật, vi phạm đạo đức đảng viên.
Đã hơn hai tháng, cá nhân tôi chưa nhận được trả lời của cơ quan/tổ chức nào về những tố cáo, phản ảnh của tôi. Nay, tôi tiếp tục viết đơn tố cáo lần 2 phản ánh với tổ chức Đảng và ông/bà có trách nhiệm về những vi phạm của bà Đỗ Thị Huyền Tâm – đại biểu Quốc hội, đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam, Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc Công ty Cổ phần Tập đoàn Minh Tâm. Cụ thể như sau:
I. Bà Tâm là Đảng viên, là Đại biểu Quốc hội nhưng đã cấu kết với chồng là ông Phạm Tuấn Linh lừa dối gia đình tôi, lợi dụng tình cảm của bố tôi để vụ lợi:
Bà Đỗ thị huyền Tâm
– Lợi dụng uy tín của bố tôi để tìm mọi cách đáo hạn các khoản nợ, giãn nợ khoảng 900 tỷ đồng của Công ty Minh Tâm mà bà Tâm là Chủ tịch HĐQT.
– Âm mưu chiếm đoạt và phá vỡ mọi thành quả, nền tảng đạo đức cá nhân và gia đình tôi và xã hội, phá vỡ hình ảnh của Đảng Cộng sản Việt Nam sau 82 năm xây dựng, gìn giữ và phát triển.
Cuối năm 2010, ngay khi Mẹ tôi lâm bệnh nặng, bà Tâm tìm cách tiếp cận bố tôi, dùng các thủ đoạn lấy lòng những người xung quanh Bố tôi và đặc biệt là lái xe riêng của Bố tôi là ông Vũ Văn Sáng (công tác tại Phòng xe, Văn phòng TW Đảng), thông qua lái xe để nắm các thông tin về gia đình tôi. Từ đó, bà Tâm tạo được vỏ bọc cảm thông chia sẻ với Bố tôi, giả tạo tình cảm để lừa gạt và lợi dụng uy tín của Bố tôi.
Tại thời điểm đầu năm 2011, bà Tâm đã có chồng nhưng đã đặt vấn đề tìm hiểu Bố tôi để tiến đến hôn nhân. Chồng bà Tâm là ông Phạm Tuấn Linh – Đại tá, Phó Phòng Kế hoạch, Cục Quân nhu – Tổng cục Hậu cần, Bộ Quốc phòng. Tuy nhiên, cho đến ngày 30/6/2011 bà Tâm mới ly dị chồng.
Cũng tại thời điểm này, công ty của bà Tâm đang phải gánh khoản nợ hơn 900 tỷ đồng tại các ngân hàng và nhiều khoản nợ cá nhân khác. Bà Tâm đã sử dụng mối quan hệ với Bố tôi để ạo ra sự nể nang của một số ngân hàng khi đến hạn phải xiết nợ.
Ngày 30/6/2011, Tòa xử ly hôn giữa bà Tâm và ông Linh nhưng ngay sau đó ông Linh vẫn nói với một số người là “Gia đình vẫn hạnh phúc, không có chuyện ly hôn.” Việc này lẽ ra ông Linh phải báo cáo tổ chức, không những thế lại còn thiếu trung thực trả lời với những người xung quanh.
Bà Tâm cũng đã che dấu việc đã ly hôn với các cơ quan quản lý của Quốc hội.
Và các cơ quan chức năng, vi phạm đạo đức đảng viên về minh bạch thông tin cá nhân: che dấu dư luận và cộng đồng dân cư tại nơi cư trú thôn Nhân Mỹ, xã Mỹ Đình, huyện Từ Liêm nhằm mục đích tạo hình ảnh đẹp đẽ để hiệp thương và ứng cử Đại biểu Quốc hội khóa 13.
Thực tế, bà Tâm và ông Linh cư trú tại thôn Nhân Mỹ, xã Mỹ Đình khoảng 10 năm nay. Tại xã Mỹ Đình, tổ dân phố thôn Nhân Mỹ đã tiến hành việc lấy ý kiến nhận xét để hiệp thương bầu cử đại biểu Quốc hội và ý kiến nhận làm thủ tục Đảng viên chính thức cho bà Tâm trong năm 2011. Tuy nhiên, bà Tâm lại thực hiện ly hôn tại nơi đăng ký hộ khẩu (số 147 Mai Hắc Đế, phường Lê Đại Hành, quận Hai Bà Trưng, tp Hà Nội) chứ không phải tại nơi cư trú để tránh sự quản lý của Chính quyền và tổ chức Đảng nơi thường trú.
Việc tiến hành thủ tục ly hôn của bà Tâm và ông Linh có nhiều điểm mờ ám (thụ lý xong chỉ có 8 ngày…) việc này đề nghị cần phải được làm rõ:
Ngày 21/6/2011, bà Tâm gửi đơn ra Tòa án nhân dân quận Hai Bà Trưng, tp Hà Nội xin ly hôn. Ngay ngày hôm sau 22/6/2011 Tòa án nhân dân quận Hai Bà Trưng có thông báo thụ lý việc ly hôn với ông Linh và cũng trong ngày đó, bà Tâm và ông Linh đã ký vào biên bản thuận tình ly hôn.
Ngày 30/6/2011, Tòa án đã xử ly hôn cho hai người. Đối chiếu với các quy định về pháp luật về giải quyết ly hôn tại Tòa án, tôi nhận thấy có nhiều sai phạm về tố tụng cần được làm rõ, cụ thể là:
a) Theo Luật Cư trú việc ly hôn của ông Linh và bà Tâm lẽ ra phải được thực hiện tại Tòa án Nhân Dân huyện Từ Liêm chứ không phải thực hiên tại quận Hai Bà Trưng.
b) Trong hồ sơ ly hôn không lưu bản chính Đăng ký kết hôn của bà Tâm và ông Linh mà chỉ có bản sao công chứng được thực hiện ngay trong ngày 21/6/2011. Vì lý do gì các đương sự lại không nộp bản chính đăng ký kết hôn? Vậy có phải sau khi đạt được mục đích lợi dụng uy tín cá nhân của Bố tôi để đảo nợ và tẩu tán tài sản thì ông Linh và bà Tâm quay lại với nhau?
c) Tại thời điểm ly hôn, ngôi nhà số 147 Mai Hắc Đế và số 2, Nhân Mỹ, Mỹ Đình là tài sản chung của ông Linh và bà Tâm nhưng đã thế chấp tại ngân hàng để vay nợ cho Công ty bà Tâm. Vậy trong bản tự khai của ông Linh khi ly hôn có nêu rằng không liên quan đến tài chính và nợ của công ty Minh Tâm thì có đúng không?
II. Qua các tài liệu cho thấy tổng nợ vay của công ty Minh Tâm tại các ngân hàng khoảng 800 tỷ đồng, chủ yếu là các khoản vay ngắn hạn.
Ông Đỗ Ngọc Minh anh trai ruột của bà Tâm vay gần 400 tỷ đồng và bà Tâm vay hơn 400 tỷ đồng tại các ngân hàng: NH Nông nghiệp và PTNT chi nhánh Cầu Giấy, NH Nông nghiệp và PTNT chi nhánh Hà Tây, NH TMCP Công Thương chi nhánh Hưng Yên, NH TM Quốc Tế (VIP) chi nhánh Hà Đông, Ngân hàng TMCP xăng dầu Petrolimex chi nhánh Hà Nội, Vietcombank chi nhánh Long An. Việc thực hiện các khoản vay của Công ty Minh Tâm có dấu hiệu vi phạm pháp luật:
– Tại sao cùng một thời điểm, công ty đã dùng cùng một tài sản để thế chấp vay nợ tại nhiều ngân hàng?
– Hàng tồn kho, nguyên vật liệu thế chấp vay nợ không thực sự có trong kho.
– Đánh giá giá trị tài sản thế chấp vượt quá giá trị thực để được vay số tiền lớn hơn giá trị thực tế của tài sản thế chấp.
– Hiện nay, trước sức ép phải trả các khoản nợ gốc và lãi lớn của ngân hàng và đặc biệt là nhiều khoản vay bằng sổ đỏ của nhiều cá nhân khác, bà Tâm đang bằng mọi thử đoạn để tiếp tục được bao che dưới vỏ bọc là vợ của nguyên Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh để không ai dám trực tiếp đến tận nhà đòi nợ được.
Ngày 08/9/2011, chưa đến ngày giỗ đầu mẹ tôi, bà Tâm đã xúi giục bố tôi làm đăng ký kết hôn tại xã Cường Lợi, huyện Na Rì, tỉnh Bắc Kạn. Đăng ký kết hôn này sai pháp luật nên đã bị hủy (văn bản số 119/UBND – VP Huyện Na Rì). Bà Tâm đã dùng giấy kết hôn sai luật này tới các ngân hàng để gây sức ép, yêu cầu cho bà Tâm gia hạn vay nợ.
Để theo đuổi mục đích của mình, ngay trong ngày UBND Huyện Na Rì có văn bản thông báo về việc hủy kết hôn trái pháp luật, bà Tâm lại tiếp tục bằng mọi cách đăng ký kết hôn tại phường Lê Đại Hành, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội là nơi đăng ký hộ khẩu của bà Tâm. Song thực tế bà Tâm đã không sống tại đây khoảng 10 năm nay. Việc đăng ký kết hôn do phường Quan Thánh, quận Ba Đình – nơi đăng ký hộ khẩu và là nơi đăng ký thường trú của Bố tôi. Như vậy, bà Tâm bằng mọi thủ đoạn phải có được Giấy chứng nhận Đăng ký kết hôn để ép các ngân hàng và các cá nhân giãn nợ khi các khoản nợ đã đến hạn thanh toán. Vậy, phải gây sức ép tới các Ngân hàng và cá nhân để gia hạn nợ, đảo nợ, trốn tránh pháp luật.
Chúng tôi được biết, ngày 15/3/2012, công ty Minh Tâm đã tiến hành thủ tục tại Sở Kế hoạch Đầu tư tỉnh Bắc Ninh nhằm thay đổi cổ đông sáng lập công ty và thực hiện việc thông báo theo thủ tục bắt buộc về thay đổi này từ ngày 09/4/2012 đến ngày 09/5/2012. Phải chăng đây là dấu hiệu để bà Tâm đang tìm cách trốn tránh trách nhiệm liên quan đến những hành vi vi phạm pháp luật của chính bà Tâm đã thực hiện thời gian vừa qua tại công ty Minh Tâm?
Cho đến thời điểm này gia đình tôi gồm họ tộc và con cháu không hề biết mặt bà Tâm và bà Tâm cũng không có lời nói hay hành động nào đối với bất kỳ một người nào trong họ tộc chúng tôi về việc sẽ bước vào gia đình tôi thay thế tư cách của mẹ tôi?
Tôi và toàn thể gia tộc quá đau xót khi đặt câu hỏi về:
– Động cơ, mục đích và những uẩn khúc của việc ly hôn và cả việc đăng ký kết hôn vội vàng khi chưa đến giỗ đầu mẹ tôi.
– Động cơ, mục đích của việc cố tình có được đăng ký kết hôn lần thứ hai ngay trong ngày hủy đăng ký kết hôn trái pháp luật lần thứ nhất. Phải chăng, nếu không có vỏ bọc của vợ nguyên Tổng Bí thư thì bà Tâm sẽ bị khởi tố, xét xử do các hành vi vi phạm pháp luật của bà?
Là người phụ nữ đã có chồng và 2 con, là đại biểu Quốc hội được tái cử nhiệm kỳ 2 là đảng viên mới được công nhận chính thức, lẽ ra bà Tâm cần phải có cách ứng xử có văn hóa trong việc tiến hành hôn nhân với bố tôi. Nhưng qua hành vi của mình thì bộc lộ rõ bà Tâm chỉ cần tờ đăng ký kết hôn với bố tôi chứ không phải muốn đem lại hạnh phúc đích thực cho Bố tôi nên đã có những hành vi sai trái, vi phạm đạo đức, trái luân thường đạo lý người Việt Nam mà một người phụ nữ bình thường cũng không thể làm như vậy được.
Với hàng loạt hành vi sai trái của bà Tâm như vậy, dù chỉ là một công dân cũng phải được xem xét, làm rõ huống chi là một đại biểu Quốc hội – thành viên của Cơ quan quyền lực cao nhất của đất nước, đại diện cho nhân dân.
Với tinh thần thẳng thắn, nghiêm túc của Nghị quyết TW 4 Khóa XI của Đảng, với những lý do nêu trên, tôi viết đơn này rất mong tổ chức Đảng, Ông/Bà và các cơ quan chức năng làm rõ, kiểm tra, xem xét kịp thời, ngăn chặn và xử lý những sai phạm của bà Tâm để tránh những hậu quả và sự tổn hại đến uy tín, danh dự của Đảng, Quốc hội và Chính quyền nhân dân.
Tôi đề nghị:
1– Bộ Chính trị, Ban Bí thư TW Đảng có ý kiến kết luận chính thức về những việc đã làm của bà Tâm như đơn tố cáo đã nêu. Việc đúng hay sai cần trả lời rõ và có ý kiến chính thức về những việc đã làm của bà Tâm như tố cáo đã nêu. Việc đúng hay sai cần trả lời rõ và có ý kiến chính thức cho Bố tôi và bà Tâm. Mặc dù bà Tâm không thuộc diện đảng viên do Trung ương quản lý nhưng vi phạm của người mang danh vợ của nguyên Lãnh đạo cao cấp của Đảng thực hiện các hành vi làm tổn hại đến uy tín của Đảng cần được làm rõ. Để xảy ra sự việc nêu trên là điều hết sức đau xót, tổn hại tới uy tín của Đảng và cá nhân lãnh đạo Đảng trước dư luận xã hội và quần chúng nhân dân.
2– Tôi đề nghị Bộ Chính trị, Ban Bí thư TW Đảng và các cơ quan chức năng gặp trực tiếp bà Tâm để thẳng thắn làm rõ:
Bà Tâm với tư cách là Đảng viên, là Đại biểu Quốc hội có biết trách nhiệm của mình trước Đảng, trước nhân dân và những điều Đảng viên không được làm, phải biết hy sinh cho tổ chức, vì hình ảnh và uy tín của tổ chức Đảng, phải tuân thủ pháp luật chứ không thể đứng trên pháp luật, vi phạm pháp luật như thực tế đã tiến hành.
Các hành vi trái đạo đức, luân thường đạo lý, nguyên tắc của Đảng, pháp luật nhà nước của phải được làm rõ, cụ thể rách nhiệm của bà Tâm, những cá nhân liên quan và thông báo công khai với gia đình tôi và các tổ chức, cơ quan quản lý có liên quan về những nội dung đơn đã nêu.
3– Bà Tâm phải kiểm điểm làm rõ theo tinh thần Nghị quyết TW 4, Khóa XI của Đảng về những việc làm nêu trên đã gây nhiều hậu quả xấu, trước chi bộ và đoàn Đại biểu Quốc hội Bắc Ninh với Uỷ ban Thường vụ Quốc hội về tư cách Đảng viên, Đại biểu Quốc hội trước tổ chức Đảng, trước nhân dân… Liệu có còn xứng đáng hay không?
4– Đề nghị Uỷ ban thường vụ Quốc hội xem xét có ý kiến trả lời công khai về tư cách đại biểu quốc hội của bà Tâm có còn xứng đáng đại diện cho dân không?
5– Tôi đề nghị làm rõ trách nhiệm của các cá nhân trong công tác bảo vệ chính trị nội bộ của Đảng, cụ thể là:
Việc bưng bít thông tin xung quanh Bố tôi đối với gia đình tôi của những cá nhân cán bộ bảo vệ và phục vụ cho Bố tôi. Tại sao không thông tin cho gia đình tôi và tổ chức Đảng được kịp thời, để sự việc xảy ra mà gia đình tôi không hề được biết? Những cá nhân này chịu trách nhiệm như thế nào trước Đảng, trước tổ chức và với chính đạo đức của người Đảng viên?
Công tác bảo vệ chính trị nội bộ làm chưa hết trách nhiệm và cần làm rõ trách nhiệm cá nhân, trách nhiệm tập thể. Để xảy ra sự việc nêu trên là điều hết sức đau xót, tổn hại tới uy tín của Đảng và cá nhân lãnh đạo Đảng trước dư luận xã hội và quần chúng nhân dân.