Cập nhật tin 11-5-2012

Nhiều bác sĩ dỏm từ Trung Quốc đến Hà Nội hành nghề chui

Nhiều bác sĩ từ Trung Quốc đến Hà Nội hành nghề chui tại các phòng mạch, mà theo báo Tiền Phong, họ “không giấy phép lao động, cũng không biết đó có phải là bác sĩ được hành nghề khám đông y hay không. Thực tế này khiến nhiều người tiền mất, tật mang.”
Tại phòng khám 59 Khương Trung, Cục Quản Lý Xuất Nhập Cảnh phát hiện 12 bác sĩ dỏm
người Trung Quốc. (Hình: Báo Tiền Phong)

Báo Tiền Phong cho biết, “Mới đây, phòng khám 59 Khương Trung (Hà Nội) bị nhiều bệnh nhân tố là thuê thầy thuốc Trung Quốc kê đơn, chẩn bệnh nhưng những người này không có giấy phép lao động cũng như trình độ về chuyên môn nghề y.”

“Họ không những chẩn đoán bệnh vô tội vạ mà còn đưa ra các mức giá trên trời,” chị T. (quận Thanh Xuân, Hà Nội), nói với báo Tiền Phong.

Theo chị T., được báo Tiền Phong thuật lại cho biết, “Khi đến khám phụ khoa tại phòng khám này, chị được một bác sĩ tên là Vương Tiểu Hoa khám và kiểm tra. Qua người phiên dịch, bác sĩ này cho biết, chị T. bị bệnh sùi mào gà rất nặng, phù nề ổ tử cung, viêm lộ tuyến tử cung, nguy cơ cao dẫn đến ung thư. Quá hoang mang, chị T. đồng ý khám chữa bệnh ở đây.”

“Trong vòng 7 ngày, tôi phải chi hơn 50 triệu đồng khám chữa bệnh,” chị T. cho biết.

“Cũng theo chị T., lạ lùng là, mỗi lần khám, bác sĩ người Trung Quốc đưa ra một mức giá khác nhau. Bên cạnh đó còn kèm theo những lời dọa dẫm về hậu quả của bệnh tật.”

Trong khi đó, vẫn theo báo Tiền Phong, “Các nhân viên phòng khám Khương Trung còn thường xuyên nói quá lời về năng lực của các bác sĩ người Trung Quốc để lừa bệnh nhân. Họ khẳng định, có tới 4 bác sĩ người Trung Quốc đang làm việc tại phòng khám này.”

Báo Tiền Phong dẫn lời Trung Tá Ðặng Tuấn Việt, trưởng phòng 7 (thuộc Cục Quản Lý Xuất Nhập Cảnh, Bộ Công An), cho biết, “Kiểm tra tại phòng khám 59 Khương Trung, phát hiện một nhóm người nước ngoài mặc áo blue trắng đang làm việc, trong đó 2 người tự khai là bác sĩ, số còn lại tự nhận là kỹ thuật viên, chuyên chăm sóc máy móc ở phòng khám.”

Sau đó, Cục Quản Lý Xuất Nhập Cảnh đã xử phạt hành chính 12 lao động là người Trung Quốc làm việc cho phòng khám 59 Khương Trung mỗi người 15 triệu đồng, đồng thời đề nghị số người này phải xuất cảnh về nước.

Nhưng theo báo Tiền Phong, “Lạ thay, 10 ngày sau, số lao động trên lại được nhập cảnh vào Việt Nam, quay trở lại phòng khám 59 Khương Trung làm việc bình thường.”

—————————————————————————————————-

Ðại Hội Ðiện Ảnh Á Châu-Thái Bình Dương LA 

Nhiều phim Việt, vừa sâu sắc vừa giải trí

LOS ANGELES (NV) – Ðại Hội Ðiện Ảnh Á Châu-Thái Bình Dương ở Los Angeles (Los Angeles Asian Pacific Film Festival – LAAPFF) khai mạc vào tối Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012, tại rạp Directors Guild of America với cuốn phim “Shanghai Calling” của đạo diễn Daniel Hsia cùng các tài tử nổi tiếng Daniel Henney và Eliza Coupe.

Poster phim của các đạo diễn gốc Việt hoặc về đề tài Việt Nam của Ðại Hội Ðiện Ảnh Á Châu-Thái Bình Dương ở Los Angeles. (Hình: Ban Tổ Chức cung cấp)

Kéo dài trong 10 ngày, đại hội sẽ trình chiếu 195 phim thuộc nhiều thể loại của các nhà làm phim gốc Á Châu tại Hoa Kỳ và quốc tế.

Ðặc biệt, Ðại Hội cũng sẽ chiếu nhiều phim của các đạo diễn gốc Việt như Thiên Mệnh Anh Hùng (Blood Letter) – phim cổ trang, võ hiệp kỳ tình của Victor Vũ; Viette, phim về những xung đột gia đình, tình yêu, đổ vỡ và hy vọng của Mye Hoàng; phim tài liệu Uploaded: the Asian American Movement của Kane Diệp nói về phong trào xuất hiện ào ạt trên youtube của các nghệ sĩ trẻ gốc Á; và một số phim ngắn của các đạo diễn Việt Nguyễn, Nguyễn Tấn Hoàng, Diệu Huỳnh, Kim Nguyễn, Duno Trần,…

Một số phim đào sâu vào đề tài liên quan đến người Việt cũng hứa hẹn gây nhiều chú ý trong kỳ đại hội này, như cuốn phim Mr. Cao Goes To Washington của Leo Chiang, phim tài liệu về cựu Dân Biểu Joseph Cao Quang Ánh trong bối cảnh phức tạp của chính trường đảng phái của Hoa Kỳ.

“Các đạo diễn gốc Việt, một lần nữa, chứng tỏ sức sáng tạo và chọn những đề tài sâu sắc nhưng đồng thời cũng mang đến cho khán giả sự giải trí cần thiết,” ông Abraham Ferrer, giám đốc đại hội điện ảnh, phân tích.

“Những bộ phim mới của Mye Hoàng và Victor Vũ đang được rất nhiều khán giả mong đợi, còn các phim Mr. Cao Goes To Washington và Uploaded: The Asian American Movement cho thấy một cộng đồng Việt vượt ra ngoài ranh giới cộng đồng và trở thành một phần quan trọng trong xã hội Hoa Kỳ.”

Thành lập vào năm 1983, Ðại Hội Ðiện Ảnh Á Châu-Thái Bình Dương ở Los Angeles đã từng trình chiếu nhiều phim của các đạo diễn gốc Việt, điển hình như phim Green Dragon (Rồng Xanh) của đạo diễn Timothy Linh Bùi, ra mắt năm 2001. Năm 2006, đại hội khai mạc với phim Vượt Sóng của đạo diễn Hàm Trần, và năm 2007 đại hội trao giải Phim Xuất Sắc Nhất cho Dòng Máu Anh Hùng của đạo diễn Charlie Nguyễn.

Mọi chi tiết về Ðại Hội Ðiện Ảnh Á Châu Thái Bình Dương ở Los Angeles, xin vào trang nhàwww.asianfilmfestla.org.

————————————————————————————————–

Gái bar và các chiêu ‘bẫy’ trai Tây

Trận địa” của các em phải là quán bar, cafe dành cho Tây ở phố cổ Hà thành… Có  “em” mồi được một khách Tây bèn theo về khách sạn, đến nơi mới biết phải phục vụ 3 gã; “tởn” mất hơn tháng.

Để nhận biết những đối tượng chuyên “chài” Tây, người ta chỉ cần tinh ý nhìn thoáng qua là biết: Em nào em nấy ăn mặc mát mẻ, quần cạp trễ lồ lộ, quanh mình xăm đầy biểu tượng đặc trưng thương hiệu sexy cá ngựa, “play boy” (đầu thỏ)… và “lắc” hết mình. Không cần biết em là ai, từ đâu đến nhưng nom thoáng qua cũng đủ để đoán các em đang tự “tố cáo” cái “nghề” của mình.

Nói tới đám gái vũ trường, cave… các em nhếch mép “cười ruồi” bảo hạ đẳng “đò nát”. Đẳng cấp của các em là tiếng Anh như gió, cặp đôi với dân mũi lõ, tóc vàng từ nửa kia của trái đất…

Đôi lần, cùng gã bạn vào các quán bar, cafe fastfood được nhiều người hiểu ngầm “chỉ dành cho Tây” vì giá cả khá mắc tại Hàng Trống, Hàng Hành và ngõ Bảo Khánh, tôi bắt gặp nhiều cô gái Việt khá xinh đẹp, trang điểm son phấn đắt tiền với phục trang sành điệu ngồi “xì xồ” cùng các chàng ngoại quốc. Philip Mauret, một người bạn Pháp của tôi, khá thân thuộc các địa chỉ vui chơi giải trí ở Hà Nội sau đó đã xác nhận với tôi, đó chính là những cô gái chuyên đi bán dâm cho khách ngoại quốc.
Mới đây, qua sự giới thiệu của một ông bạn là Việt kiều Đức về thăm gia đình ở Hà Nội tên Tuấn, tôi làm quen được với Vân Anh, khách quen của một quán cafe dành cho Tây tại ngõ Bảo Khánh. Mới gặp không ai nghĩ cô là gái bán dâm. Vân Anh sành điệu chơi “củ kiệu” Piaggio LX, điện thoại Iphone đời mới nhất, trên người toàn quần áo hàng hiệu.
Điều đặc biệt ở Vân Anh là “kín cổng cao tường” chứ không hở hang giống mấy cô gái “đứng đường” ở khu vực vườn hoa Bát Cổ. Tuấn tâm sự, Vân Anh đã từng là “bạn” của anh trong chuyến đi Đà Lạt bảy ngày vào cuối tháng 7 vừa rồi. Trước đó, trong vài chuyến đi nghỉ cuối tuần tại Sa Pa, Tam Đảo anh cũng “mời” cô đi cùng. Tuấn khoái cái vẻ sành điệu song cũng khá nền nã, lại mang chút “bí ẩn phương Đông” ở Vân Anh.
Sau hồi trò chuyện kiểu “nhà nghề”, khi câu chuyện giữa tôi và Vân Anh trở nên thân mật, em bắt đầu “bật mí” những “kỹ xảo” “đong” và “vợt” giai Tây: Cứ khoảng 8h tối, khi các quán cafe trên phố cổ bắt đầu đông nghẹt khách Tây trở về thư giãn sau một ngày lang thang, du lịch khắp phố phường Hà Nội, thì cũng là lúc cô xuất hiện, kiếm một chỗ trống ngồi và chờ một anh chàng đến từ xứ sở của một vùng nào đó bên tận trời âu, Mỹ…
“Đó chỉ là phần vỏ thôi, nếu không chăm đến phần lõi thì cũng chẳng có được mối nào. Tây bây giờ cũng tinh lắm!”, Vân Anh thỏ thẻ. Theo em, phần lõi chính là việc chăm sóc cơ thể sao cho thật hấp dẫn.
Ai bước vào nghề này mỗi tuần chẳng đến thẩm mỹ viện dăm ba lần chăm sóc da, chuốt lại tóc…, song nếu lười mà bỏ qua khoản tập thể dục thẩm mỹ cho cơ thể săn chắc thì bao công sức cũng đành đổ đi.
Giới mại dâm cho khách ngoại quốc cũng có sự phân biệt “hàng chợ” và “hàng hiệu” khác nhau tùy theo nhan sắc và sự sành điệu. Các cô hay lân la săn mồi tại các quán bar, cafe fastfood trên khu phố cổ thường tự coi mình là “hàng hiệu” so với các cô cave, gái nhảy làm việc trong các vũ trường.
Vân Anh bảo: “Riêng bọn em cứ phải trăm (USD) trở lên”. Một người bạn của tôi khá sành sỏi thế giới ăn chơi ở Hà thành cho biết, hiện nay giới cave cho Tây còn có một chiêu “tiếp cận” khách hàng khá hiệu quả là dùng điện thoại di động đời mới để vào các trang web sex ngay trước mặt khách.
Với kiểu này thì ngay cả những người ngù ngờ nhất cũng hiểu các cô muốn gì. Và đến lượt mình, chỉ cần thứ tiếng Anh bồi, các cô vẫn có thể “giao dịch” một cách mỹ mãn với khách hàng!
 Kiếm được USD rủng rẻng, dễ dãi tự cho mình thuộc đẳng cấp “quý tộc” trong xã hội, khi họ toàn xài hàng xịn, đi xe đắt tiền, ăn nhà hàng, ngủ khách sạn… song nhiều cô gái Việt chấp nhận dấn thân vào nghề này cũng phải nếm trải không ít cay đắng và tủi nhục chẳng khác gì những cô gái bán thân “bình dân” khác. Những ngày lang thang trong thế giới của các cô, tôi nghe được nhiều chuyện khó mà tin được.
Đó là chuyện của “em Thuỷ” nào đó vớ được một ông ngoại quốc đồng ý trả tận 200 USD cho một lần “over night”.
Cứ tưởng vớ bẫm, báo hại gặp phải ông Tây thuộc tuýp bạo dâm. Sau một đêm cô nàng trở về từ khách sạn với mặt mày, thân thể thâm tím phải “nghỉ dưỡng thương” cả tháng trời sau đó mới bình phục.
Rồi chuyện một “em” mồi được một khách Tây bèn theo về khách sạn, đến nơi mới biết phải phục vụ những ba gã; sau trận đó cũng “tởn” mất hơn tháng….
Theo Nguoiduatin

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s