CƯỜI CHÚT CHƠI

3 Lão Già Dê!

Trong một quán cà phê, nhạc nhẹ nhàng đầy thơ mộng, vì quán đông nên có 3 lão già là Tôn Tẩn, Dream Tarzan, Thầy chạy và một cô gái trẻ (cực kỳ hấp dẫn) dù không quen biết vẫn phải ngồi cùng một bàn.

Chỉ một lúc sau, cả 4 người cùng nói chuyện rất tự nhiên, và tất nhiên chẳng bao lâu sau đó chuyển sang chuyện ái tình.

Cô gái trẻ đề nghị:

– Nếu mỗi người trong số các anh đưa em 1 đô la thì em sẽ cho các anh thấy chân em.

Ba lão già, bị mê hoặc bởi cô gái trẻ này, tất cả lôi một đô la ra khỏi túi họ, và sau đó cô gái kéo váy lên một ít để cho thấy cặp chân nàng. Tiếp đó cô nàng nói:

– Nếu mỗi người trong số quý anh đưa em 10 đô la, em sẽ cho các anh thấy đùi em.

Đàn ông vẫn cứ là đàn ông, cả 3 lão đều lôi ra tờ 10 đô la. Cô gái kéo hết váy cho đến đồ lót. Cuộc nói chuyện tiếp tục, và 3 lão già không biết tại sao, tất cả đều cởi áo ngoài dù trời không nóng. Sau đó cô gái trẻ lại nói:

– Nếu các anh đưa em 100 đô la thì em sẽ cho các anh thấy nơi em bị… mổ ruột thừa.

Ba lão già dịch do bản năng dê đều đồng loạt đưa tiền. Sau khi nhận tiền, cô gái quay qua cửa sổ và chỉ bệnh viện ở bên kia đường, nói:

– Nơi đó đó! Đồ già dịch!

********************************

Thi vấn đáp lịc sử

Trong một buổi thi vấn đáp Lịch sử:
– Anh hãy cho biết Lê Lợi là ai?
– Dạ, em không biết.
– Thế anh có biết Trần Hưng Đạo là ai không?
– Dạ, em không biết.
– Thôi! Nếu anh trả lời được câu này tôi sẽ cho anh qua. Vậy anh có biết Trưng Trắc, Trưng Nhị là ai không?
– Dạ em cũng không biết.
– Vậy thì mời anh ra, tôi không thể cho anh qua được.
– Thế thầy có biết Hùng móm, Minh sẹo, Phúc bồ là ai không?
– Hả !!!???
– Thầy có băng của thầy, em cũng có băng của em chứ! Thầy đừng đem băng của thầy ra dọa em nhé!  

Năm con rồng, Trung Quốc đi tìm một làn gió mới

Nhật báo cộng sản L’Humanité trong bài điều tra mang tựa đề « Năm con rồng, Trung Quốc đi tìm một làn gió mới » đã nhận xét, được trông cậy sẽ góp phần vào việc tái thúc đẩy nền kinh tế thế giới, Bắc Kinh vẫn rất thận trọng.

Hồng Kông, Tết Dương lịch 1/1/2012 Reuters/Tyrone Siu

Tăng trưởng chậm lại, cộng với ảnh hưởng của khủng hoảng ở Hoa Kỳ và châu Âu, liệu Trung Quốc sẽ phải hạ cánh bất ngờ hay sẽ là đòn bẩy trong một đường hướng phát triển mới ?

Bài báo mở đầu bằng hình ảnh, với pháo hoa rực rỡ và tiếng pháo nổ tưng bừng, Trung Quốc sẽ bước vào năm con rồng vào ngày 23 tháng Giêng tới, với nhiều phụ nữ bụng bầu vì cố sinh một đứa con tuổi Thìn vốn được nhiều người ao ước. Nhưng các dấu hiệu vui tươi này không giấu được nỗi lo ngại, trước viễn cảnh không sáng sủa lắm của nền kinh tế đứng thứ hai trên thế giới.

Bắc Kinh đang phải cân nhắc các ưu điểm và khuyết điểm của chính mình. Đại hội Đảng CSTQ về vấn đề kinh tế và tiền tệ tổ chức hồi giữa tháng 12 đã nhìn nhận một cách bi quan là « môi trường thế giới hiện vô cùng tệ hại và phức tạp ».

Dấu hiệu đầu tiên là tỉ lệ tăng trưởng đã chững lại, đứng ở mức 9% trong năm 2011, hậu quả của tình trạng xuất khẩu sang Hoa Kỳ và châu Âu bị sụt giảm. Tổng sản phẩm nội địa chỉ tăng nhẹ, điều này không đáng ngại lắm nếu nhanh chóng được nhu cầu tiêu thụ trong nước kích thích. Nhưng bên cạnh đó còn có các vấn đề xã hội, những ưu tiên mới cần được đặt ra như cuộc đấu tranh chống bất công xã hội, tình trạng bất bình đẳng giữa các địa phương. Chính quyền cần có các biện pháp chống tham nhũng và nạn lạm dụng quyền lực, đầu tư cho các tỉnh nằm sâu trong nội địa, cũng như xây dựng một nền kinh tế thân thiện với môi trường.

Thị trường nội địa Trung Quốc hiện chưa thể thay chân được xuất khẩu để trở thành đầu tàu cho tăng trưởng, cho dù tiền lương tại các công ty lớn đã tăng lên ở mức độ 15 đến 20%/năm. Tỉ trọng của tiêu thụ nội địa chỉ mới có 39% tổng sản phẩm quốc nội, không hơn mức của năm 2009 bao nhiêu. Ngược với châu Âu, tỉ lệ đầu tư tại Trung Quốc cao hơn tỉ lệ tiêu thụ, và đất nước này vẫn là nhà xuất khẩu lớn nhất thế giới. Theo một nhà nghiên cứu, thì vài năm nữa Trung Quốc sẽ phải trở thành một nước nhập khẩu lớn.

Tìm ra người tiêu thụ ở đâu ? Bắc Kinh trông cậy vào kế hoạch đô thị hóa khổng lồ, vì nhu cầu tiêu dùng ở các thành phố lớn hơn rất nhiều so với nông thôn. Nếu cách đây khoảng ba mươi năm, tỉ lệ dân thành thị mới chiếm khoảng 18%, thì năm 2010 đã lên đến 49,7%, và đến năm 2030 có thể lên 70%.

Môt trong những mục tiêu của kế hoạch năm năm mới đây còn là giảm bớt bất công xã hội, vốn là nguyên nhân của nhiều cuộc nổi dậy, mà Quảng Đông là điển hình. Một nhà văn Trung Quốc giấu tên nhận xét, thành quả của phát triển kinh tế đã bị lu mờ bởi quá nhiều bất bình đẳng, tham nhũng, kiểm duyệt, che giấu những gì đang diễn ra ở giới lãnh đạo thượng tầng. Sự phẫn nộ của người dân Ô Khảm, được phổ biến rộng rãi qua các mạng xã hội, cho thấy nhận định trong một bài xã luận của một tờ báo lớn ở Quảng Đông vẫn luôn thời sự. Tờ báo này cho là « Cùng với quá trình phát triển kinh tế nhanh chóng, Trung Quốc phải đối phó với một sự chuyển đổi lớn, vì nhân dân ngày càng đòi hỏi thêm nhiều quyền công dân và chính trị ».

Tham vọng vũ trụ của Bắc Kinh

Cũng liên quan đến Trung Quốc, nhật báo công giáo La Croix quan tâm đến việc « Bắc Kinh tái khẳng định tham vọng trên vũ trụ ». Trung Quốc luôn nêu cao ý định thám hiểm Mặt Trăng, và xây dựng một trạm không gian. Nhưng trước mắt Bắc Kinh tập trung cho việc cải thiện các hỏa tiễn và vệ tinh.

Từ khi trở thành quốc gia thứ ba đưa người vào không gian vào năm 2003, Trung Quốc tự cho là đã gia nhập được vào hàng ngũ các cường quốc không gian. Hiện nay Bắc Kinh đang chú trọng cho việc ứng dụng các thành tựu của khoa học vũ trụ vào việc phát triển kinh tế.

Các hỏa tiễn Trường Chinh, rất cần thiết để không bị lệ thuộc, ngày càng có khả năng đưa vào không gian các vệ tinh có trọng lượng cao hơn, được sản xuất theo nhiều model khác nhau cho phù hợp với yêu cầu của khách hàng. Các vệ tinh của Trung Quốc cũng có nhiều tiến bộ, từ vệ tinh viễn thông cho các nước khác, đến hệ thống 35 vệ tinh phục vụ cho hệ thống định vị Bắc Đẩu của chính Trung Quốc trong tương lai. Một hệ thống quan sát trái đất thường trực 24/24 có thể phân biệt được các vật có kích thước từ 1 đến 20 m là tham vọng của Bắc Kinh hiện chưa bị các đối thủ chú ý đến nhiều.

Thám hiểm Mặt Trăng, xây dựng trạm không gian Thiên Cung 1 vào năm 2020 là những mục tiêu đã được vạch ra từ lâu. Còn đi xa hơn, đến tận Hỏa tinh ? Hiện chương trình này đang do quân đội đảm nhiệm, nhưng trước trọng trách khó khăn này, Trung Quốc sẽ phải ve vãn Hoa Kỳ và châu Âu.

Biên giới Bắc Triều Tiên – Trung Quốc không thực sự khép kín

Nhìn sang nước láng giềng cộng sản Triều Tiên, La Croix cho biết : « Đường biên giới giữa Trung Quốc và Bắc Triều Tiên vẫn có nhiều khoảng hở ». Việc tuần tra của quân đội đã được tăng cường từ sau khi có ba người Bắc Triều Tiên bị bắn chết ở biên giới Trung Quốc. Nhưng theo tờ báo, thì đường biên mà phương Tây cứ ngỡ là khép kín, thật ra là nơi lưu chuyển hàng hóa, thậm chí buôn người.

Tuyến biên giới này nằm dọc theo hai con sông Áp Lục và Đồ Môn, chạy dài gần một ngàn cây số, trên thực tế không phải là “nội bất xuất, ngoại bất nhập”. Đặc biệt là từ khi nạn đói năm 1995 tại Bắc Triều Tiên làm cho trên một triệu người chết, và một lượng lớn người dân bỏ đi khỏi nước. Họ chỉ có thể đến được một nước duy nhất mà thôi, đó là Trung Quốc ở ngay bên cạnh. Có rất nhiều điểm thông quan chính thức như Sineuiju, Musan, Onseong, chưa kể vào mùa đông mặt sông đóng băng, có thể đi bộ qua được.

Theo La Croix, ba người Bắc Triều Tiên bị bắn chết ở gần Hyesan mới đây chưa chắc là có ý định vượt biên thực sự, vì động cơ chủ yếu của người Bắc Triều Tiên khi sang bên kia biên giới là nhằm tìm kiếm thực phẩm, thuốc men và quần áo. Nhiều mạng lưới buôn lậu đã được hình thành từ trận đói kinh hoàng năm 1995, với sự đồng lõa của lực lượng biên phòng của cả hai bên, gồm quân đội, công an, hải quan, nhờ bỏ túi tiền hối lộ.

Theo các tổ chức phi chính phủ, có khoảng 100.000 đến 200.000 người Bắc Triều Tiên là tị nạn thực sự. Sang đến Trung Quốc, họ phải sống lén lút, và trở thành mồi ngon cho bọn buôn người. Còn chính quyền địa phương Trung Quốc thì xem họ như một lực lượng lao động rẻ tiền, và khi không còn cần đến nữa thì tống họ trở lại Bắc Triều Tiên.

Một năm khó khăn đang chờ đợi châu Á

Trên lãnh vực kinh tế, nhật báo Le Figaro nhận định « Châu Á chuẩn bị cho một năm khó khăn ». Trung Quốc loan báo một kế hoạch tái thúc đẩy tiêu dùng, còn Singapore trước đe dọa của suy thoái, đã cắt giảm phân nửa tiền lương của các nhà lãnh đạo. Thị trường chứng khoán Hongkong thì đã bị mất giá đến 20% trong năm qua.

Sau khi điểm qua tình hình tại một số nền kinh tế lớn của châu lục, Le Figaro cho rằng châu Á nay không còn là bến bờ của thịnh vượng. Bằng chứng là các ngân hàng lớn trên thế giới như Nomura và Goldman Sachs đã chuẩn bị cắt giảm lương bổng và số lượng nhân viên trong khu vực này.

@RFI

Gái ‘bao’ theo tour du lịch tăng vọt ở Hà Nội

Một phúc trình mới nhất của công an thành phố Hà Nội công bố hôm 4 Tháng Giêng nói rằng số động mãi dâm tăng vọt đáng sợ riêng tại Hà Nội trong năm 2011.

Các cô gái mãi dâm bị bắt. (Hình: VNExpress)

Riêng trong năm qua, hơn 200 động mãi dâm bị phá vỡ với trên 300 cô gái “bán hoa” bị bắt, tăng 28% so với năm 2010.

VNExpress trích dẫn phúc trình của công an Hà Nội nói rằng giới “bán hoa” ngày càng được “trẻ hóa,” thuộc nhiều thành phần kể cả giới sinh viên, người có học thức. Ðặc biệt, phúc trình này còn nhấn mạnh đến “tính chất đa dạng” trong hoạt động của giới mãi dâm. Một trong những hình thức mãi dâm đang gia tăng là “hình thức gái bao theo tour du lịch”.

Công an Hà Nội cho biết, “lầu xanh” xuất hiện mọi nơi, mọi chỗ, từ vũ trường, nhà trọ, quán bar, quán karaoke, cà phê, tiệm cắt tóc, gội đầu… đâu đâu cũng có thể trở thành “động” để đáp ứng ngay yêu cầu của khách. Nguy hiểm hơn, nạn môi giới, gạ gẫm, mồi chài diễn ra thường xuyên ở tất cả mọi địa điểm, nhất là những nơi có “quý ông” lang thang một mình.

Một số địa phương, kể cả Hà Nội trở thành “động lớn” vì các ông khách “mua hoa” có thể được “giúp vui” bất cứ lúc nào khi cần.

Hình thức mãi dâm đang nở rộ là loại “gái bao” theo tour du lịch. Các cô gái điếm loại này sẵn sàng quảy ba lô lên đường theo chân cùng du khách trên suốt chuyến du lịch, vừa làm bạn vừa giúp khách “giải khuây”.

Một người đàn ông ngoại quốc cho biết đến Hà Nội trong những ngày này, chỉ cần chút tiền rủng rỉnh, ông có thể tìm được một cô nhân tình vừa ý trong ngắn hạn.

Theo VNExpress, nạn đứng đường đã dần dần biến mất tại nhiều thành phố Việt Nam. Các cô gái điếm nay rút vào các địa điểm kín đáo, lịch sự giúp họ “thoát hiểm” dễ dàng.

Nhân phẩm một dân tộc

Ngô Nhân Dụng

Vào đầu thế kỷ thứ 16 ở nước ta có một ông vua được “nhân dân Hà Nội” đặt tên là Vua Lợn (Trư vương, 豬王). Nghe nói có người Tầu bảo ông ta có tướng tinh “con lợn ủn ỉn mua hành cho tôi.” Triều đại của Vua Lê Tương Dực chỉ được bẩy năm, nhưng ông có nhiều sáng kiến. Ông đã xây cửu trùng đài cao hơn hẳn Chùa Một Cột, rồi xây cung điện với 100 mái nhà. Ông lại bầy ra nhiều trò giải trí trên Hồ Tây, thí dụ cho các thiếu nữ khỏa thân chèo thuyền, những cuộc vui mà tới thế kỷ 20 Thủy Cung Thăng Long đã noi theo trên đường tiến lên Chủ nghĩa Xã hội.

Mấy ngày qua đồng bào ta ở Hà Nội đã phong vương một Vua Lợn mới, một người bạn mới cho tôi biết. Tại Bắc Hàn, triều đại nhà Kim đã truyền đến đời thứ ba, sau khi ông Kim Jong Il chết thì cậu Kim Jong Un lên ngôi, đã chính thức tôn vinh làm lãnh tụ tối cao của Hàn Quốc! Người Việt mình bắt đầu gọi lãnh tụ tối cao Kim Jong Un bằng cái tên rất thân mật: “Cậu Ủn!”

Tên cậu đọc theo lối Hán Việt là Kim Chính Ân (viết bằng chữ Đại Hàn là 김정은, chữ Hán là 金正恩). Nhưng nếu quý vị cứ phải nhìn hoài chân dung của “lãnh tụ tối cao” 28 tuổi này, nếu mỗi ngày cứ phải ngắm khuôn mặt bụ bẫm nghiêm và buồn này, thì quý vị phải đồng ý với tên gọi Cậu Ủn. Hai cái má phinh phính như mông trẻ con; khuôn mặt tròn chặn cắm trên cái cổ núng nính; mái tóc đen bóng chải ngược dựng đứng trên đầu; màng tai và gáy đều cạo trắng hếu như da con lợn mới làm lông. Mái tóc cậu chải theo lối ông bố, mai mốt cậu sẽ đeo cái kính đen thật to giống bố, để trông thấy bớt vẻ lùn tè vì mập mạp quá. Quả thật, trông cậu có cái tướng Trư Vương! Vì vậy người Hà Nội chợt nhớ Lê Tương Dực đời xưa, đã kháo nhau: Cậu Ủn lên nối ngôi Bố Ỉn rồi.

Đặt danh hiệu như vậy có thể thất lễ đối với dân Hàn Quốc nói chung, và riêng đối với người Bắc Hàn. Dù sao họ cũng là những ông vua một nửa quốc gia, làm chủ một cõi giang sơn, dọc ngang nào biết trên đầu có ai!

Nhưng chỉ một danh hiệu như thế mới diễn tả được lòng khinh bỉ của mọi người, không riêng gì người Việt, đối với một gia đình ngự trị gieo rắc thống khổ cho 24 triệu đồng bào của họ. Ngay bây giờ, đang có ba triệu người đang đói, vì không đủ thức ăn. Nạn đói chắc đang đe dọa nặng nề cho nên trong bài bình luận đầu năm trên ba tờ nhật báo ở Bắc Hàn, họ đã phải nhắc tới. Cả ba tờ báo, sau khi hô hào, “Năm 2012 sẽ là một năm Thắng Lợi Vinh Quang;” nhưng mặt khác cả ba đều nhắc nhờ cần giải quyết “Vấn đề thực phẩm nóng bỏng;” trên đường xây dựng một “quốc gia phú cường!”

Trong khi dân chết đói hàng triệu người như vậy, cậu Ủn từ nhỏ đã được bố cho đi học ở Thụy Sĩ dưới một tên giả, mỗi ngày có tài xế đưa đón. Anh của cậu đi Macao đánh bài và làm công tác rửa tiền qua các ngân hàng và sòng bài, một ngân hàng đã bị tình báo Mỹ tố giác. Một người anh bị bắt giữ ở phi trường Nhật Bản trong khi đi du hí, với tội dùng giấy thông hành tên giả mạo. Khi sắp chết, ông Ỉn nhìn quanh thấy chỉ còn cậu Ủn đáng mặt lên ngôi nối nghiệp nhà. Từ tháng Mười năm 2010 cậu liên tiếp được phong các chức đại tướng 4 sao, phó chủ tịch quân ủy trung ương, phó lãnh tụ đảng, vân vân. Và sau khi ông Ỉn qua đời, cậu được suy tôn làm lãnh tụ tối cao quân đội, lãnh tụ tối cao của đảng Lao động Thống nhất, xác định ngôi vị khi dẫn đầu tang lễ Bố Ỉn.

Chính hình ảnh dân Bắc Hàn khóc lóc vật vã trong đám tang đã khiến cho lòng khinh bỉ của mọi người biến thành một nỗi giận; không thể nào tha tội cho bố con họ Kim được. Cả loài người nhìn vào cảnh những ông già bà cả, đàn ông đàn bà cho tới trẻ em khóc thảm thiết, kêu trời kêu đất thương tiếc ông Kim Jong Il, khóc như cha chết, hơn cả khóc khi cha chết. Người bình thường phải tự hỏi: Làm sao họ có thể đóng kịch tài tình như vậy?

Nhưng đó không phải là đóng kịch, nhiều người thương khóc như máy, nhưng thành thật. Ông Kim Jong Il có lần nói ông biết cả nước có một phần ba yêu ông, một phần ba ghét ông thậm tệ, và một phần ba trung lập. Tất nhiên chỉ có những người trong số một phần ba yêu ông Ỉn là được xuất hiện trước ống kính trong tang lễ. Và có nhiều phần là họ khóc thật. Chính sách của Bố Ỉn là “Quân đội Trước hết!” Tất cả tài nguyên quốc gia được giành ưu tiên cho một triệu 200 ngàn quân, từ tướng lãnh, sĩ quan xuống tới binh lính. Cộng thêm đám công an chó săn, sẽ lên thành hai triệu. Khi thóc gạo, rau thịt được thế giới đưa tới cứu dân Bắc Hàn khỏi chết đói, thì mọi thực phẩm được ưu tiên chia cho quân đội, công an, dân đói mặc dân. Cộng thêm vợ con của họ, chúng ta sẽ có khoảng 8, 9 triệu người, một phần ba dân số Bắc Hàn trung thành với lãnh tụ. Những người này tất nhiên biết rằng: Ông Ỉn ông Ủn còn, thì mình còn; ông Ủn Ỉn mất thì mình cũng không tồn tại được!

Trong đám khuyển mã này, có những người đã được tẩy não toàn diện từ thời thơ ấu. Họ không được phép biết một chút gì về thế giới bên ngoài, chỉ được học tập tấm gương “chói sang, quang vinh” của các lãnh tụ Kim lớn Kim con. Mở miệng ra ai cũng phải nói: “Nhờ ơn Bác Kim kính yêu, Bác Kim vĩ đại!” Cứ tin vào bộ máy tuyên truyền thì cha con nhà Kim đã cứu dân Hàn Quốc khỏi bị đế quốc Mỹ đàn áp, bóc lột, thoát khỏi cảnh đồng bào họ ở miền Nam đang đói khổ. Khi dân Bắc Hàn thiếu gạo, thiếu áo mặc, bị đói, bị rét, thì guồng máy tuyên truyền cũng đổ tội cho bọn Mỹ và Ngụy quyền miền Nam gây ra. Với phương pháp giáo dục nhồi sọ từ sau chiến tranh Cao Ly, năm 1952 đến nay, ít nhất có một phần ba dân Bắc Hàn khóc Kim Jong Il một cách thành thật, như Tố Hữu khóc Stalin: “Hỡi ơi Ông chết có trời đất không? Thương cha, thương mẹ, thương chồng – Thương mình thương một, thương ông thương mười!”

Nhìn hình ảnh dân Bắc Hàn khóc lãnh tụ, chúng ta thấy như những cảnh trong truyện cổ tích của Doãn Quốc Sỹ. Tác giả Sợ Lửa đã viết một truyện chính trị giả tưởng, tả một chính quyền độc tài đã “chế tạo” ra những người dân và binh lính theo lối sản xuất hàng loạt bằng giáo dục nhồi sọ từ khi mới sinh ra; rồi đưa lính đi xâm lăng nước láng giềng theo chiến thuật biển người của Mao Trạch Đông. Thời 1960 đọc truyện ngắn của Doãn Quốc Sỹ, chẳng ai tin đó có thể thành sự thật. Nay nhìn cảnh những người dân Bắc Hàn khóc Kim Jong Il, chúng ta thấy trước mắt kết quả của một bộ máy giáo dục nhồi sọ như vậy.

Loài người nổi giận, không phải là giận những người dân khóc thương một bạo chúa. Đáng giận dữ, đáng khinh bỉ nhất là những bạo chúa đã chế ra và sử dụng bộ máy tẩy não từ hơn nửa thế kỷ nay! Những điều mà chúng ta đọc, sản phẩm từ óc tưởng tượng của Doãn Quốc Sỹ, hay của Aldous Huxley trong Brave New World, của George Orwell trong 1984 không ngờ đang diễn ra trước mắt, có thực 100%!

Hai đời lãnh tụ họ Kim đã nhào nặn cái đầu dân Bắc Hàn với một bộ máy tẩy não học được từ Stalin và Hitler. Họ đã biến đồng bào của họ thành những bộ máy mù lòa, nhắm mắt tin tưởng vào các lãnh tụ yêu nước vĩ đại, kính yêu, vân vân. Người dân nào còn chưa tin tưởng thì cũng không dám để lộ ra. Nếu đồng chí của anh biết anh thiếu tin tưởng vào ông Ỉn, ông Ủn, thì anh sẽ đi Cổng Trời; cuộc đời của anh sẽ tàn ngay.
.

Soljenitsyn kể mỗi lần Stalin đọc xong một bài diễn văn, tất cả mọi người phải đứng lên vỗ tay; mà trong lúc vỗ tay, anh nọ lấm lét nhìn anh kia, chỉ sợ mình vô tình ngưng vỗ tay sớm quá! Sau nửa thế kỷ nhồi sọ, người dân Bắc Hàn cũng vậy. Những người vật vã than khóc vừa lau nước mắt vừa ngó qua những người bên cạnh, xem có ai khóc thảm thiết hơn mình không. Nếu thấy, phải thành khẩn nhận khuyết điểm, phải đập đầu, vặt tóc, đấm ngực mình, khóc lóc thảm thiết hơn, kẻo bị báo cáo.

Khi đem người dân làm vật thí nghiệm nhồi sọ, tẩy não, các lãnh tụ cộng sản và phát xít đã khinh thường con người, coi “nhân dân” tệ hơn loài vật. Nhìn đám dân đen họ chỉ thấy những cái máy không hồn, tha hồ nhào nặn, thì họ mới đang tâm đem dân ra làm thí nghiệm như thế. Họ làm cả một dân tộc mất phẩm giá, 24 triệu con người làm nô lệ mà không thấy nhục nhã!

Nhìn cảnh những người dân Bắc Hàn khóc lóc, chúng ta cảm thấy xấu hổ, đồng thời còn sợ hãi nữa. Vì biết rằng chính mình cũng có thể bị nhồi sọ như vậy! Nếu không may gặp hoàn cảnh tương tự, chúng ta cũng có thể được huấn luyện để than khóc lãnh tụ như người Bắc Hàn! Ai cũng có thể là dân Bắc Hàn! Doãn Quốc Sỹ viết, “Tước đoạt nhân phẩm của một cá nhân nào cũng làm thương tổn đến nhân phẩm của cả nhân loại.” Chứng kiến cảnh những người dân Bắc Hàn bị họ Kim nhồi sọ, loài người nổi giận, vì thấy cả nhân loại đang bị những ông Ỉn ông Ủn khinh miệt!

Người Việt Nam gọi tên hai lãnh tụ Bố Ỉn và Bố Ủn, cũng vì nỗi giận đó. Mặc dù trong lòng chúng ta không ai muốn xúc phạm đến danh dự của người dân Hàn Quốc, miền Nam hay miền Bắc. Bài học cho nhân loại, là trong lịch sử đời nào cũng có thể sinh ra những bạo chúa bắt dân làm tôi mọi. Mà người dân cứ thế cắn răng chịu đựng, chịu mãi thành quen coi là cuộc sống bình thường, không ai thắc mắc chi cả!

Nhưng mặt khác, như ký giả Caroline Fourest mới viết trên nhật Le Monde vào dịp cuối năm qua, chúng ta hy vọng ở những nước độc tài đảng trị sẽ có một nhóm thiểu số tích cực khác, có can đảm đứng lên đòi xóa bỏ cái kim tự tháp độc tài, hoặc lật ngược nó lên. Bà nhắc lại những cuộc cách mạng Hoa Nhài ở Trung Đông trong năm qua. Để kết luận rằng, “Sau một năm 2011 với bao nhiêu bạo chúa bị lật đổ, năm 2012 sẽ cho chúng ta một thế giới đang chuyển hóa, trong đó tất cả các con đường đều bầy ra trước mắt loài người.” Người dân những nước đang còn sống dưới chế độ độc tài phải lựa chọn. Phải phục hồi lại nhân phẩm cho mỗi người và cho cả dân tộc. Hay là nhắm mắt cúi đầu tiếp tục chịu đựng cảnh những lãnh tụ kiểu Ủn Ỉn cha truyền con nối ngồi trên đầu dân mình.