He he! cả đảng sợ Điếu Cày!

Đinh Tấn Lực –

He he! đảng bắt đầu sợ Điếu Cày từ những ngày bạn ta mặc áo thun, đội mũ an toàn có in đậm hàng chữ lẫm liệt Hoàng Sa Trường Sa Là Của Việt Nam.


He he! đảng thật sự sợ Điếu Cày từ dạo bạn ta hòa mình vào dòng thác người đổ dồn về 46 Hoàng Diệu, Hà Nội, và 39 Nguyễn Thị Minh Khai, Sài Gòn.

He he! đảng sợ Điếu Cày ngay cả khi bạn ta ngồi bệt xuống cỏ trò chuyện cùng bằng hữu và các sinh viên dõng dạc cất cao lời báo động về hiểm họa bắc thuộc lần cuối.

He he! đảng sợ Điếu Cày, phản ánh qua các âm thanh vo ve/lí nhí/cà lăm của bộ trưởng và phát ngôn nhân bộ ngoại giao, rằng đã có “đầy đủ bằng chứng lịch sử và pháp lý…”.

He he! đảng sợ Điếu Cày cùng bè bạn từng hiên ngang đứng trước Nhà Hát Sài Gòn trong những chiếc áo thun đen có in hình 5 chiếc còng thế vận Beijing 2008.

He he! đảng cực lực biết sợ Điếu Cày bởi 5 chiếc còng đó đã bấm khóa vào những đầu cúi/cổ cụp/lưng mọp/tay bợ/gối quỳ của đảng đối với bắc triều.

He he! đảng lẩy ba lẩy bẩy hãi sợ Điếu Cày, thông qua kịch bản “thiếu thuế”, khiến dư luận chết cười trong một thế giới phẳng chằng chịt đường truyền nối mạng.

He he! đảng càng lấm la lấm lét sợ người nói lời phải/trái Điếu Cày, bởi đảng không lường trước nổi sự trổi dậy của làng dân báo bloggers ngay sau khi Điếu Cày bị bắt.

He he! đảng càng sợ, bởi cứ ngỡ chiêu thức dưới thắt lưng áp án thiếu thuế để bắt giam Điếu Cày là sẽ giải tán luôn Câu lạc bộ Nhà báo Tự do.

He he! đảng bật ngửa/té sấp vì vụ bắt giam Điếu Cày trở thành một vết nhơ lịch sử không thể rửa sạch kể từ những ngày đầu kách mệnh: cả đảng sợ Điếu Cày.

He he! đảng run chân/lạnh gáy/rịn mồ hôi với Bài Ca Điếu Cày: Lũ vua quan bán nước – Bắt anh dâng quan thầy!

He he! đảng quíu lưỡi/ướt quần với mấy câu kết: Một người vào ngục thất – Triệu người tay tiếp tay – Quốc hồn căng ngực trẻ – Vang bài ca Điếu Cày.

He he! đảng chỉ nhốt được mỗi Điếu Cày Nguyễn Văn Hải trong tù, không hiểu nổi rằng cái tinh thần/ý chí/phong thái Điếu Cày đã ăn lan cả nước.

He he! đảng không thể ngờ làng dân báo có tốc độ mở rộng nhanh gấp bội cái thủ đô phình nở hình chó quỳ khấu bái bắc phương.

He he! đảng cũng chẳng thể mường tượng nổi dàn bloggers lôi tuột ra ánh sáng mọi trò ma quỷ ám muội từ tám phương ngóc ngách trong bóng tối của cơ chế.

He he! đảng cứ tưởng các kỹ thuật ém nhẹm/bưng bít/tráo bài theo kiểu án mạng giao thông trên bờ Hồ Tây năm nẳm vẫn còn xài được thời a còng.

He he! đảng trố mắt/á khẩu/động kinh… trước những luồng tin chớp giật, từ PCI tới Polymer, lòi ra các phi vụ lên đến 150 triệu đô cho 1 “chủ trương lớn”.

He he! đảng ú ớ như mớ ngủ với ngày càng đông các đồng chí mới bị lộ, tô hô một lũ quan từ đầu tỉnh tới trung ương, cùng con cua tuyên giáo bị dàn bloggers lột yếm.

He he! đảng cứ tưởng tội ác có hệ thống bao che là êm như thời trùm bao bố thả trôi sông những người yêu nước mà không chịu yêu chủ nghĩa.

He he! đảng đâu biết dàn bloggers kháo nhau phải chận đứng các thứ tội ác xảy ra mai này, bằng cách vạch trần mọi loại tội ác hôm qua lẫn hôm nay.

He he! đảng nào ngờ các kiểu tuyên truyền láo khoét nói lấy được, hoặc theo kiểu “nhờ ơn đảng”…  đều bị đám dân báo lột trần phơi trụi.

He he! đảng tự thân cũng bắt phì cười với những bài bình phiếm trong làng dân báo về những “phát biểu ấn tượng” cực ngu ngơ/ngờ nghệch/ngốc nghếch của lãnh đạo các cấp.

He he! đảng lảo đảo lao đao vì cái quyền lực toàn trị ngày càng teo tóp, một khi đảng viên thấy rõ hơn cả nhân dân về những sự thật mờ ám bị rọi đèn trên mạng.

He he! đảng tắt tiếng, bởi có đó cả dàn tuyên giáo cùng bộ 4T và mấy trăm tờ báo, mấy chục đài phát sóng… mà vẫn không nắm nổi chức năng sinh tử truyền thông.

He he! đảng bỗng dưng muốn khóc khi thấy cả vạn rưỡi thẻ nhà báo không đẻ ra được bất kỳ 1 bài xã luận nào mà không bị dàn bloggers vặn họng.

He he! đảng tự nhồi máu cơ tim bởi hằng hà các câu chữ/hình ảnh/lập luận… được dàn tổng biên tập ký duyệt vẫn lộ trơ bao điều sai quấy động trời dưới mắt bloggers.

He he! đảng tế thần chữa cháy các lỗi tày đình của lãnh đạo, bằng những con dê/lừa chuyên nghề đánh máy/sửa ảnh/chuyển thư…

He he! đảng tự chập mạch đạo đức, khi làng dân báo tập trung đèn pha rọi vào những cận cảnh cởi truồng của lãnh đạo cưỡng dâm nữ sinh do hiệu trưởng cống nạp.

He he! đảng làm ngơ cho công an giết dân, không ngờ bị quật ngược khiến công an đổ máu, hệ quả là cái nồi cao áp có tên “ổn định” bị bật tung nắp cho thế giới săm soi.

He he! đảng gài số lùi cho con tàu cao tốc, chỉ bởi dàn bloggers cởi bung sự thật về tính liều và lòng tham của lãnh đạo trước những quyết định di hại toàn dân.

He he! đảng không ém được con tàu Vinasink nứt lườn/cong cốt/gãy chân vịt, thông qua một hệ thống ăn chia cao cấp nuốt trộng cả nút lỗ lù.

He he! đảng vấp té ngay trước trục tâm linh Ba Đình-Ba Vì, cũng chỉ bởi đám dân báo đã cạo đầu/bôi vôi lãnh đạo về cái tính Ba Hoa.

He he! đảng điếng hồn phải dẹp bớt trò pháo hoa lãng phí chào mừng quốc khánh bắc triều, khi làng dân báo tập trung điểm nhấn vào vùng lũ lịch sử miền Trung.

He he! đảng chưa bao giờ hình dung nổi một lực lượng đối trọng không sơ đồ/không tổ chức/không cương lĩnh/không vũ khí/không bổng lộc… mà không sao địch nổi.

He he! đảng tái mặt/xanh mắt khi nhận chân ra là đã bó tay trong trận chiến Sự Thật này, một khi nhân dân đã nhìn rõ chân dung thằng lưu manh bố láo.

He he! đảng luyện tiếp những chiêu thức kung-phu dưới lưng quần, dùng tới loại vũ khí cuối cùng là tin tặc để ăn cắp mật mã và gài “sinh tử lệnh”.

He he! đảng chẳng ngờ rằng đó là loại quyền cước đánh vào khoảng không của môi trường ảo: Mỗi trang bị khóa đã mở ra hàng chục trang khác hoành tráng hơn nhiều.

He he! đảng cứ ngỡ tay Vũ Hải Triều cùng cái Cục Kỹ thuật Nghiệp vụ là tận tụy/trung thành, có biết đâu chúng chỉ moi tiền ngân sách mà chẳng tích sự gì.

He he! đảng sợ mất hồn về đám bạn Điếu Cày, đến phải tìm đủ cách cô lập/ngăn chận/bắt giữ họ trong ngày đi đón Điếu Cày ra tù về tội “trốn thuế”.

He he! đảng sợ Điếu Cày tới mất mật, phải loay hoay biến chiêu dơ bẩn, trát bùn/bôi mặt bắt cả người mãn hạn tù chưa kịp thả, bất chấp nhân dân nhìn tới, thế giới nhìn lui.

He he! đảng sợ Điếu Cày tới hết vía, chẳng màng thế giới ngạc nhiên về cái tội danh mới toanh dành cho đương sự: “tuyên truyền chống phá nhà nước”, ngay giữa hạn tù.

He he! đảng cũng đã tự viết cho chính mình một bản án có sao bản lưu ghi vào lịch sử, thông qua kịch bản gia hạn tù cho phe đối lập.

He he! đảng bị cùm mồm, trước khi bắt Điếu Cày là vụ Câu lạc bộ Nhà báo Tự do, và trước khi thả Điếu Cày là Ngày Blogger Việt Nam.

He he! đảng đã bị khóa tay, cho dù có thả hay bắt lại Điếu Cày, thì ngày 19-10 vẫn đánh dấu một chiến thắng lẫy lừng của tinh thần, của ý chí và của bằng hữu Điếu Cày.

He he! bởi không còn chối vào đâu được nữa: Cả đảng đã khiếp sợ một Điếu Cày!

@ Danlambao

—————————————————————————————————————————————————–

Khoa học gia gốc Việt chỉ huy thành công thí nghiệm của NASA

Khoa học gia Trịnh Hữu Phước. (Hình: Dan Huynh/Người Việt)

HUNTSVILLE, Alabama Theo thông cáo báo chí của NASA, Trung Tâm Không Gian Marshall ở Huntsville, Alabama, Cơ Sở Thí Nghiệm White Sands, New Mexico, và công ty Pratt & Whitney Rocketdyne ở Canoga Park, California, vừa hoàn tất thành công một loạt thí nghiệm động cơ đẩy tại New Mexico, nhằm trợ giúp việc thao diễn và hạ cánh phi thuyền thế hệ robot mới để có thể khai thác bề mặt mặt trăng và các hành tinh không có không khí trong hệ mặt trời.

Hai trung tâm nêu trên đều thuộc cơ quan quản trị không gian NASA của Hoa Kỳ.

Bản thông cáo báo chí trích lời khoa học gia Trịnh Hữu Phước nói: “Cuộc thí nghiệm cho thấy sự đốt cháy ổn định trong tất cả mọi trường hợp và cho thấy những kết quả liên quan đến nhiệt độ như mong muốn.”

Khoa học gia gốc Việt này là kỹ sư hàng đầu của dự án đang được thí nghiệm tại Trung Tâm Marshall.

“Nhiệt độ đóng băng thấp có thể tiết kiệm năng lượng nhiệt một cách đáng kể cho phi thuyền và gia tăng sức nóng cho toàn thể hệ thống đẩy,” khoa học gia Trịnh Hữu Phước nói tiếp.

Dự Án Phát Triển Hạ Cánh Bằng Robot Trên Mặt Trăng tại Trung Tâm Marshall đã thí nghiệm hai động cơ đẩy, một cái nặng 100 pound để đáp xuống mặt trăng và một cái nặng 5 pound để kiểm soát độ cao.

Nhóm khoa học gia đã sử dụng hồ sơ của các chuyến bay lên mặt trăng trong suốt cuộc thí nghiệm của các động cơ đẩy nhỏ để đánh giá khả năng các kỹ thuật động cơ đẩy nhằm áp dụng cho các phi thuyền của NASA trong tương lai.

Chương trình thí nghiệm hoàn toàn đạt được các mục tiêu, bao gồm đánh giá sự đốt cháy ổn định, máy móc hiệu quả và khả năng động cơ đẩy hoạt động trong suốt chuyến bay và trong thời gian dài khi nhiên liệu được đốt tối đa.

Kết quả của cuộc thí nghiệm sẽ cho phép Dự Án Phát Triển Hạ Cánh Bằng Robot tiếp tục với các chương trình kỹ thuật cao cấp khác.

Dự Án Phát Triển Hạ Cánh Bằng Robot Trên Mặt Trăng là một chương trình phối hợp giữa Trung Tâm Marshall và Phòng Thí Nghiệm Vật Lý Ứng Dụng của Ðại Học Johns Hopkins, Maryland. (Ð.D.)

TS Trịnh Hữu Phước, sinh ra ở tỉnh Bạc Liêu và rời Việt Nam sang Mỹ từ năm 1979 khi ông 16 tuổi.
Ông bắt đầu làm việc cho NASA ở vị trí phân tích thành phần động cơ đẩy của tên lửa – Vợ ông Ts Diệp Trịnh cũng làm cho Nasa ở Alabama .

@ NguoiViet

—————————————————————————————————————————————————-

Phiếm luận – Ước gì nước ta có một chú “Ôn-Ba-Chốp”

Ước gì nước ta có một chú “Ôn-Ba-Chốp”

– Xin nói ngay, “chú Ôn” (*) đây không phải là “ôn dịch”, “ác ôn”, “ôn con” mà là chính chú Ôn Gia Bảo, một con người tớ “theo dõi” trên mạng suốt từ tháng 8/2007, khi chú ấy đi thăm thành phố Thâm Quyến, một thành phố “phi vô sản” nhất mọc lên từ một bãi lầy, nay trở thành 1 thành phố hiện đại, giàu có, nhiều tỉ phú đô la nhất của nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa.

 

Cũng chính ở nơi này, lần đầu tiên chú ấy đã “tự diễn biến”, phát biểu những ý kiến chưa từng thấy bao giờ của một thủ tướng, uỷ viên bộ chính trị đương nhiệm của đảng cộng sản Trung Quốc, một cái đảng khổng lồ nhất còn sót lại ngay bên nước ta. Những ý kiến này tớ đã rụt rè đưa lên phấn đấu kí số 17 vì vẫn còn ngại: Có thể đây là lực “lượng thù địch” tung hoả mù để làm rối loạn hàng ngũ nước bạn môi hở răng lạnh và cả hàng ngũ những đồng chí cộng sản nước Việt thì sao?

Cho đến ngày 3/10/2010, tớ được chứng kiến trên youtube buổi phỏng vấn chú Ôn trả lời đài CNN thì tớ mới xác định được đây đích thực chính là lời chú Ôn chứ chẳng ai khác. So với những lời tuyên bố ở Thâm Quyến thì lần này chú Ôn mất “lập trường tư tưởng cộng sản Trung Quốc” rõ rệt hơn, quyết tâm hơn thời ở Thâm Quyến nhiều. Ví dụ: ngày 22/8, chú ấy chỉ nói chung chung là: “Phải cải cách chính trị nếu không thì nền kinh tế Trung Quốc sẽ sụp đổ…”, nhưng… đến 20/10 thì chú ấy khẳng định là: “phải cách mạng thể chế chứ không phải là cải cách nữa…” Chú lại còn nhấn mạnh về dân chủ và tự do là: “Nguyện vọng và đòi hỏi của dân chúng về dân chủ, tự do là một sức mạnh không thể kháng cự…” Hơn thế nữa, chú Ôn còn chỉ rõ: “Đảng cộng sản Trung Quốc cần phải hành động theo đúng hiến pháp và pháp luật chứ không thể đứng trên hiến pháp và pháp luật như thời kì còn là một Đảng cách mạng đấu tranh để giành chính quyền. Tóm lại, toàn văn cuộc phỏng vấn đều toát lên một ý lớn là: PHẢI CÁCH MẠNG CHÍNH THỂ CHÍNH TRỊ CHỨ KHÔNG PHẢI CHỈ LÀ CẢI CÁCH LẺ TẺ. Điểm nổi bật là khi nhà báo Fareed Zakaria hỏi chú Ôn câu hỏi cuối cùng: “Ông có nghĩ rằng các cấp lãnh đạo đều nghĩ như ông không hoặc ông có biến lời nói thành hành động không?” thì chú Ôn hiên ngang trả lời: “Ông tưởng câu hỏi này khó trả lời lắm chăng? Nhưng đối với tôi lại là dễ nhất. Tôi xin nhắc lại: Tôi đã nói là sẽ làm và sẽ dành cả cuộc đời tôi để thực hiện ý tưởng này”.

Tớ mừng quá vì nghĩ rằng: “Một Gooc ba chốp Trung Quốc” đã ra đời rồi chăng? Từ những tuyên bố “Perestroika Glasnot là để có “nhiều chủ nghĩa xã hội hơn” đến “cả cuộc đời tôi đi theo chủ nghĩa cộng sản, chỉ toàn là nói dối và nói dối”. Một tổng bí thư, một đảng cộng sản lớn nhất thế giới đã tự “diễn biến” như thế để không đầy 2 năm sau đi đến kết quả là sự sụp đổ toàn bộ khối cộng sản Liên Xô và Đông Âu thế nào thì cả thế giới đã biết. Riêng tớ, tớ luôn luôn giữ vững lập trường: Không ai đánh đổ chủ nghĩa cộng sản được bằng chính những người cộng sản, (học lỏm của cố tổng thống De Gaulle) mà gần đây, khi nhận chức, tổng thống Obama đã “văn nghệ hoá” ý tưởng này. (“báo ta” có nhã ý kiểm duyệt khúc này khi đăng “không toàn bộ” bài diễn văn của ông ngày nhậm chức). Tớ cũng luôn xác định tư tưởng là: Chỉ khi nào Trung Quốc thay đổi thì mới mong có thay đổi ở Việt Nam. “Chưa có điều kiện tiên quyết này thì mọi sự đấu tranh dù bằng phương pháp nào ở trong nước cũng chỉ là “kim châm đít voi” mà thôi!”

Tuy vậy, tớ cũng giành đa số thời gian lên mạng để theo dõi những hậu quả của ông “Gooc ba chốp Tàu” này nhất là báo chí Trung Quốc, mà nhanh nhạy nhất là các tờ báo điện tử. Té ra không một tờ báo nào của Trung Quốc cho đăng những lời “cực kì nguy hiểm”, “có hại cho an ninh quốc gia”, “…” của chú Ôn cả! Nghĩa là chú Ôn đã “vượt rào” ngay khi còn tại chức! Thế thì cũng dũng cảm đấy chứ! Lạy trời chú đừng bị xử lý như Triệu Tử Dương, hay tệ hơn như… Lưu Thiếu Kỳ, Lâm Bưu…

Cho đến…. 2 ngày trước khi Trung ương đảng cộng sản Trung Quốc họp thì…. trên mạng bấm vào đâu cũng đều thấy lá thư ngỏ của 23 nhà trí thức, chính trị gia hàng đầu của Trung Quốc lên tiếng đòi tự do dân chủ, tự do ngôn luận. Hưởng ứng là gần như tất cả các báo đài, báo tin, báo mạng thế giới (BBC, Reuters Bloomberg…) và cả ngay trên các trang blog của các blogger “hiền lành” nhất nước VN đều có tái đăng lại toàn bộ bài phỏng vấn của chú Ôn cũng như lá thư ngỏ của 23 nhà trí thức TQ nổi tiếng với những cái tên như : Lý Nhuệ (thư kí riêng của ông Mao, 90 tuổi, giáo sư trường Đảng), Chu Phái Chương( cựu trưởng ban tin tức, ban THTW), Chu Chiêu Minh (cựu phó chính uỷ quân khu Quảng Châu), Hồ Tích Vĩ (cựu chủ nhiệm “Nhân dân nhật báo”), Lý Phổ (cựu phó giám đốc Tân Hoa xã)… danh sách từ 23 người hiện đang cứ thế kéo dài. Đặc biệt, trong danh sách này, 90% đều là đảng viên cao cấp, tuổi Đảng tuổi đời đều hơn cả Hồ Cẩm Đào, Ôn Gia Bảo đến 3, 40 năm.

Bloomberg còn có một cái tít gây chú ý : “Scandal dân chủ của loài người”. Vương Vĩnh Thành, giáo sư đại học giao thông Bắc Kinh thì viết: “Nếu hiến pháp bị vi phạm thì chính quyền không còn chính danh và người dân phải dũng cảm thực hiện các quyền của mình. Nhà báo Đối Tình, Lý Đại Đồng báo Thanh Niên cũng nhân dịp này đều lên tiếng đòi hỏi tự do báo chí và họ gọi những người bịt tin tức là những “hắc thủ”. Họ dùng ngay Mác để đánh Mác như: “Báo chí bị kiểm duyệt là con quái vật được văn minh hoá, cái quái thai được tắm nước hoa”! Họ vạch trần những gì là phản lại điều 36 của hiến pháp Trung Quốc năm 1982: Thay vì được tự do ngôn luận, làm con mắt và cái miệng của nhân dân thì mắt đã bị che, miệng đã bị bịt…. Và bây giờ con “mắt “ của báo chí thì đã xuống cấp tới mức chỉ còn là “cái miệng của một nhóm lợi ích”. Quả là chú Ôn theo tớ đã phát động được một phong trào công khai đòi cách mạng thể chế, đòi dân chủ tự do nhân quyền trước thềm Đại Hội Trung Ương V Đảng CS Trung Quốc Có người còn thậm chí khẳng định: chính Ôn Gia Bảo đã ném quả cân vào quyết định của Hội đồng xét trao giải Nobel hoà bình cho “tiến sỹ-tù nhân” Lưu Hiểu Ba khơi mào cho lá thư ngỏ của các nhân vật quan trọng, khả kính của nhân dân Trung Quốc.

Ở nước ta, một vài tớ báo, nhân đưa tin về hội nghị trung ương V Trung Quốc khai mạc, cũng “rụt rè” đưa một vài dòng về những gì chú Ôn đã vang vọng khắp thế giới (mà báo chí nước bạn “bốn tốt” cấm tiệt như: “Tôi tin rằng tự do tư tưởng là điều thiết yếu ở mọi đất nước, chúng ta phải tạo ra những điều kiện cho phép người dân phê bình hoạt động của chính quyền ….” Hoặc “ Những lời kêu gọi cho dân chủ và tự do sẽ trở nên không thể cưỡng lại được” (Tuổi trẻ 16/10/2010). Đây là một điều “Lạ”“được phép” hay do sự “khéo léo luồn lách”, ấm ức vì biết mà không được viết nên đã tự động mở băng keo xì ra vài tiếng rồi vội vàng dán lại?

Đằng nào thì tớ cũng thấy le lói chút xíu hy vọng và cảm thấy có sự cựa quậy nhờ có sự tác động nào đó của chú Ôn-ba-chốp và bức thư ngỏ của 23 chiến sỹ lão thành cách mạng của Trung Quốc nên bên ta cũng có tí chút “tự diễn biến hoà bình”. Thế thì làm sao không mừng và hy vọng cơ chứ?

Cuộc “đấu tranh nội bộ” công khai bên Trung Quốc, suốt tuần qua đã làm tớ phung phí khá nhiều năng lượng để tìm đọc, để nghiên cứu các bài viết phê phán hoặc phân tích của các nhà chuyên về Trung Quốc học. Theo Le Figaro thì đây là cuộc đấu tranh diễn ra giữa các cán bộ “lãnh đạo xuất thân bình thường” với các “hoàng tử đỏ” ? Cũng có nhà phân tích chính trị nổi tiếng lại cho là :Một vụ chuẩn bị chuyển giao thế hệ dần dần cho tới năm 2013, năm cuối cùng dân Trung Quốc sẽ từ bỏ hẳn cái chế độ đương thời để thay thế bằng một chủ nghĩa Hán tộc, một nước Tư Bản đứng đầu một nửa bán cầu, dân số đông nhất thế giới và sẽ áp đặt mọi áp lực “cứng” cũng như “mềm” cho toàn thể loài người cùng với Mỹ??? Cũng có bài thì phân tích cụ thể cái con đường tất nhiên kể từ thời kỳ phá hết rồi làm lại… Họ chia các giai đoạn cách mạng Tầu theo ý đồ của từng cá nhân nắm quyền lãnh đạo tối thượng mỗi thời kỳ. Họ chia ra 4 thời kỳ như sau:

1) Mao Trạch Đông
2) Đặng Tiểu Bình
3) Giang Trạch Dân
4) Hồ + Ôn
5) Qua đại hội 18, vào năm 2013 sẽ là thế hệ “Tập Cẩm Bình, Lí Khắc Cường”??? Còn mâu thuẫn hiện nay không thể là mâu thuẫn về lý tưởng mà là mâu thuẫn về các “nhóm lợi ích”. Riêng với các nhà bình luận trong nước như Trần Vĩnh Niêu, Phạm Á Phong, Trương Lập Phàm thì đều đưa ra kết luận : Các cuộc đấu tranh của các nhà chính trị ở Trung Quốc hiện nay bắt buộc phải hoà hoãn vì chẳng ai có lí luân gì đánh đổ nổi ai. Nhiều tờ báo khi đề cập tới những sự việc động trời này ở Trung Quốc thì chạy tít “Khó và… khó” vì chỉ riêng chuyện cấm báo chí đăng những gì chú Ôn-ba-chốp nói và ngăn chặn các đường truyền trên Internet đủ thấy là “lực lượng hoàng tử đỏ” chưa chịu lùi..

Ai nói gì thì nói, cuối cùng cũng đều kết luận giống như tờ Guardian, chờ 2 năm nữa sẽ biết!

Lần này là lần thứ 2 tớ “xía dzô chuyện bên Tàu” vì tớ nghĩ báo chí lề phải có thưởng kẹo cũng chẳng dám đưa những tin động trời này. Trái lại, trừ báo chí Trung Quốc thì khắp thế giới, ai biết tiếng gì đều có thể tìm hiểu. Nhất là chữ nghĩa việc dịch sang tiếng Việt đôi khi chỉ sai một ly cũng dễ trở thành “xì căn đan văn hoá-chính trị” như mấy ông Ta dịch lời Anh để hát cho Tây nghe nhân dịp “dâng lên Đại lễ nghìn năm Thăng Long” vừa qua.

– Với niềm tin mãnh liệt vào sự thay đổi của đất nước mình sẽ có sau khi nước bạn láng giềng “bốn tốt” thay đổi.

– Với niềm bi quan não nề về cái tuổi của tớ chắc không thể nào chứng kiến được cái sự thay đổi ấy.

Cho nên khi biết được cái chuyện chú Ôn-ba-chốp này, tớ mừng hết xảy, bỏ hết mọi công việc để theo dõi xem bên đó đã “có chuyện” gì chưa cho nhân dân bên này bắt chước. Tuyệt đối tớ không hề đề cao chú Ôn trên cương vị thủ tướng, uỷ viên bộ chính trị Đảng cộng sản Tầu mà chỉ mong có một chú Ôn-Ba-Chốp bên đó sẽ vực dậy những X-ba-chốp, những B. Eltsine “bên đây” thì phúc đức biết mấy cho cái dân Việt Nam này.

Đừng ai chửi tớ là “phản quốc đi theo Trung Cộng nhé”!

(*) Cũng xin nói: Sở dĩ tớ gọi Ôn Gia Bảo là “chú” vì chú ấy sinh sau tớ 15 năm (1942) mà thôi chứ không hề có họ hàng chú bác gì với chú ấy cả. Vả lại theo thói quen của bố tớ bất cứ người Hoa kiều nào, cụ đều gọi là “chú khách” cả.

(**) Tất cả những lời trích dẫn tớ đều (ghi theo trí nhớ) lấy ở các đường link ở trong cũng như ngoài nước sau đây là vài đường để bạn nào chưa đọc thì bấm vào đọc chơi.

@Nguồn Danlambao

—————————————————————————————————————————————————-