Nguồn: Hannah Beech, TIME
Diên Vỹ, X-Cafe chuyển ngữ

Sau chuyến hải trình đầy gian khổ, những ngư dân làng Gangfu ở bờ biển đông Trung Quốc thường được mời những tô mì hồi sức với những quả trứng vịt ở trên. Nhưng vào hôm 25 tháng Chín ông Zhan Qixiong của Gangfu đã được khoản đãi bằng một bữa tiệc đón chào thịnh soạn: những bó hoa của những lãnh đạo địa phương đến chúc tụng, một chuyến bay riêng do chính phủ Trung Quốc điều đến và, đương nhiên, bắt buộc phải có một tô mì.
Zhan thật sự đã trải qua một thử thách trên biển, nhưng không như câu chuyện được cứu vớt từ việc đắm tàu trên đại dương thường nghe thấy mà vị thuyền trưởng 41 tuổi này trở về sau 18 ngày bị giam giữ tại Nhật sau khi chiếc tàu cá của ông đụng phải những tàu Tuần duyên Nhật đang tuần tiễu tại khu vực gần quần đảo đá do cả hai phía Trung Quốc và Nhật Bản xác nhận chủ quyền. Có tên Trung Quốc là Điếu Ngư và tên Nhật là Senkaju, những doi đất tí hon trong vùng biển Đông Hải đang được Nhật quản lý trong nhiều thập niên, nhưng Trung Quốc (và Đài Loan) cũng đã khẳng định chủ quyền lịch sử đối với chúng.
Nhờ việc bị kẻ thù lịch sử bắt giữ, Zhan đã được đón tiếp như một anh hùng khi trở về Trung Quốc. Nhưng mâu thuẫn này cũng đã đẩy quan hệ giữa hai cường quốc châu Á xuống mức độ thấp nhất trong trong nhiều năm, điều này cho thấy sự mỏng manh trong mối cân bằng quyền lực có được trong một khu vực từ 1894 đến 1953 đã từng phải chịu đựng chiến tranh triền miên. Nhật Bản cho rằng các tàu đánh cá và tàu hải quân Trung Quốc trong những tháng qua đã đổ đến vùng biển đang tranh chấp với số lượng ngày càng tăng, biến vùng tiền đồn vốn từng yên tĩnh thành một điểm nóng. Sau khi chiếc tàu đánh cá và các thuyền viên Trung Quốc bị Tuần duyên Nhật bắt giữ vào ngày 8 tháng Chín, Bắc Kinh đã phản ứng với một sự giận dữ ồn ào, cắt đứt nhiều quan hệ ngoại giao, giữ lại những chuyến hàng của Nhật và thậm chí đình chỉ việc xuất khẩu những khoáng sản hiếm mà Nhật cần để sản xuất nhiều mặt hàng từ xe xăng-điện cho đến các linh kiện siêu bán dẫn.
Quyết định trả tự do cho thuyền trưởng Zhan của Tokyo với mục đích giảm bớt cơn khủng hoảng ngoại giao – được đưa ra ngay sau khi bốn người Nhật bị bắt giữ tại Trung Quốc với cáo buộc là xâm nhập vào khu vực quân sự, một hành động được nhiều người xem là ăn miếng trả miếng. Mặc dù đảng Dân chủ cầm quyền của Nhật phải đối diện với sự chỉ trích từ giới cứng rắn là đã đầu hàng trước chiến thuật mạnh mẽ của Trung Quốc, đa số người Nhật hiểu rằng quan hệ kinh tế quá chặt chẽ của cả hai quốc gia không thể bị chuyển hướng bởi một chiếc tàu đánh cá đơn lẻ. Nhưng sau khi viên thuyền trưởng được trả tự do, Trung Quốc đã cho thấy họ có ít dấu hiệu giảm bớt căng thẳng. Tờ báo nhà nước Trung Hoa Nhật Báo đã bình luận rằng sự kiện này đã “gây ra tổn hại không thể hàn gắn được đối với quan hệ song phương.” Bắc Kinh đã đòi hỏi Tokyo phải xin lỗi và bồi thường. Thủ tướng Nhật Naoto Kan đã đáp trả một cách xem thường, nói rằng, “Chúng tôi chắc chắn không có ý định trả lời đến [những đòi hỏi như thế].” Một ngày sau, Tokyo đề nghị Bắc Kinh nên bồi thường cho những thiệt hại đối với các tàu tuần duyên Nhật do chiếc tàu đánh cá đụng phải.
Nhưng dòng triều đang thay đổi
Nhật đánh giá quá trình phát triển lâu dài của mình là nhờ vào cam kết hoà bình sau khi những thất bại thảm hại của họ sau Chiến tranh Thế giới thứ II, trong khi Trung Quốc liên hệ quĩ đạo bùng nổ kinh tế gần đây của mình với chủ thuyết “phát triển hoà bình.” Nhưng trong khi cả hai quốc gia đều dùng đến từ hoà bình hoặc những từ ngữ đồng nghĩa khi nào họ có thể, cả Trung Quốc và Nhật Bản đã khoá chặt nhau trong cuộc chiến về ngôn từ, làm nhiều người tự hỏi việc gì sẽ xảy ra tiếp.
Những va chạm ngày càng tăng phản ánh sự thay đổi về động cơ quyền lực trong khu vực châu Á – Thái Bình Dương. Mùa hè năm nay, nếu những con số chính thức của Bắc Kinh có thể tin cậy được, Trung Quốc đã vượt qua Nhật Bản, vốn bị khủng hoảng triền miên, để trở thành nền kinh tế thứ hai trên thế giới. Giờ đây, một Trung Quốc đói khát nguyên liệu cũng đang phô trương cơ bắp địa chính trị của mình. Quần đảo Điếu Ngư/Senkaku có thể chỉ là những mõm đá không người ở, nhưng được xem là được bao vây bởi những mỏ khí đốt khổng lồ dưới đáy biển; không phải tình cờ mà vào tháng Tám Bắc Kinh đã tuyên tố rằng họ đã đưa một chiếc tàu ngầm xuống hai dặm sâu bên dưới vùng biển Nam Hải để cắm một lá cờ Trung Quốc trên đáy biển. Việc Trung Quốc ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn trong việc đòi hỏi chủ quyền của hầu như toàn bộ khu vực biểnn Nam Hải đã làm những quốc gia châu Á khác nổi giận, họ tin rằng họ có quyền sở hữu ít nhất là một phần của vùng nước khổng lồ này. Khu vực được tranh chấp nhiều nhất là các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, gồm những mõm đá san hô rải rác trong hầu hết vùng biển Nam Hải, một phần trong chúng được sáu chính phủ xác nhận chủ quyền và nằm chìm dưới nước – điều không có gì ngạc nhiên – được cho là có những nguồn dầu hoả và khí đốt quan trọng chưa được khai thác. Ngay cả khi Trung Quốc than phiền về sự đối xử của lực lượng Nhật đối với chiếc thuyền đánh cá và các thuyền viên của mình, các quan chức Việt Nam cũng đã lặng lẽ than phiền rằng các tàu hải quân Trung Quốc thưòong xuyên bắt giữ ngư dân Việt Nam đi vào vùng biển mà Bắc Kinh tự cho là của mình.
Quốc gia đang cố gắng hết mình để giữ hoà bình trong khu vực đầy rạn nứt này cũng là quốc gia không đòi hỏi bất cứ lãnh thổ nào ở đây: Hoa Kỳ. Theo thoả thuận liên minh an ninh lâu dài, Washington cam kết sẽ đưa quân đội Hoa Kỳ đến để bảo vệ các đồng minh châu Á nếu bất cứ một quốc gia hiếu chiến – được hiểu ngầm là Trung Quốc – muốn tấn công. Vào cuối tháng Chín, cùng thời điểm Thủ tướng Ôn Gia Bảo từ chối gặp gỡ đối tác của mình tại New York vì sự kiện tranh chấp về hòn đảo, Bộ trưởng Ngoại Giao Nhật Seiji Maehara nói rằng Bộ trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ Hillary Clinton đã nói với ông rằng quần đảo Điếu Ngư/Senkaku nằm trong Điều khoản số 5 của hiệp ước an ninh Mỹ – Nhật, trong đó tuyên bố Mỹ sẽ bảo vệ những lãnh thổ dưới quyền quản lý của Nhật nếu chúng bị tấn công.
Thật khó mà tin rằng Hoa Kỳ sẽ thực sự nghĩ đến một cuộc chiến tranh với Trung Quốc vì một vài ghềnh đá rải rác trên vùng biển Đông Hải. Tuy nhiên, sự bảo đảm của Washington đã được đón chào tại một quốc gia vốn ngày càng trở nên lo lắng hơn về việc bị che phủ bởi người láng giềng khổng lồ. Không chỉ Nhật Bản mới cảm thấy như thế. Với sự thống trị về kinh tế và chính trị của Trung Quốc ngày càng bành trướng thêm ở châu Á trong khi Washington đang bị phân tâm vì những cuộc chiến tại Iraq và Afghanistan, những quốc gia châu Á – Thái Bình Dương khác đã hối thúc Hoa Kỳ nên chỉnh hướng chính sách đối ngoại của mình trong khu vực. “Trung Quốc sẽ mở rộng ảnh hưởng của mình tại châu Á và sẽ cạnh tranh ảnh hưởng với Hoa Kỳ ở châu Á,” Niu Jun, giáo sư ngành quan hệ quốc tế tại Đại học Bắc Kinh nói. “Sự cạnh tranh này sẽ tốt hay xấu đối với châu Á, chúng ta sẽ đợi tương lai trả lời.”
Hoa Kỳ đã lưu ý. Trong một nhận định thẳng thắn đầu năm nay, Đô đốc Robert Willard, người đứng đầu bộ Tư lệnh khu vực Thái Bình Dương, đã nói với Uỷ ban Quân sự Hạ viện rằng việc hiện đại hoá quân đội nhanh chóng của Trung Quốc – được thấy qua tỉ lệ tăng trưởng ngân sách quân sự lên con số hàng chục trong thập niên vừa qua – cho thấy “nó được thiết kế để thách thức quyền tự do hoạt động của Hoa Kỳ trong khu vực hoặc biểu hiện sự hung hãn hoặc ép buộc đối với các nước láng giềng, bao gồm cả những đồng minh ký hiệp ước lẫn những đối tác của Hoa Kỳ.” Để đối phó với Trung Quốc, Tổng thống Barack Obama, người đã trải qua tuổi thơ của mình tại châu Á, đã liên tục củng cố quan hệ của Hoa Kỳ với các đối tác châu Á. Ngày 24 tháng Chín, Obama đã tổ chức một cuộc hội thảo với các lãnh đạo của 10 quốc gia thuộc ASEAN, bao gồm những người bạn cốt yếu của Hoa Kỳ như Singapore và Thái Lan. Obama đã cam kết: “Trong cương vị Tổng thống, tôi đã cho thấy rất rõ ràng rằng Hoa Kỳ chủ tâm đóng vai trò lãnh đạo tại châu Á.”
Trò chơi tại sân nhà
Có lý do để tin rằng ông thực lòng trong lời nói của mình. Ví dụ như quan hệ song phương với Việt Nam đã bùng nổ đến điểm mà hai nước đã thực hiện những cuộc tập trận chung tại biển Nam Hải vào tháng Tám. Điều này làm Trung Quốc bực bội không kém những cuộc tập trận hải quân mới đây giữa quân đội Hoa Kỳ và Nam Hàn trên vùng biển Hoàng Hải, giáp ranh với bờ biển Trung Quốc. Cùng với những thành viên khác của ASEAN đang tranh chấp với Trung Quốc trong các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, Việt Nam đã vui mừng khi Bộ trưởng Clinton tuyên bố hôm tháng Bảy rằng các giải pháp hoà bình đối với tranh chấp lãnh thổ trong vùng biển Nam Hải là một “quyền lợi quốc gia” của Hoa Kỳ. Trung Quốc cũng rất ghét điều này. “Có một quan điểm trong một số người Trung Quốc rằng Hoa Kỳ muốn làm suy yếu Trung Quốc và đang dùng những quốc gia khác để kềm chế Trung Quốc,” Shen Dingli, giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Mỹ thuộc Đại học Phục Đán ở Thượng Hải nói.
Đương nhiên, chính sách ngoại giao thường liên quan nhiều đến thời sự trong nước cũng như quốc tế. Thật dễ hiểu khi Obama cứng rắn với Trung Quốc khi tình nghi về việc Trung Quốc lũng đoạn đồng tiền của mình đang được đổ cho hiện tượng suy giảm việc làm tại Hoa Kỳ. Tương tự, Thủ tướng Nhật Kan, người vừa sống sót qua một thách thức đối với vị trí lãnh đạo ngay trong đảng của mình, có thể đã dùng vị thế cứng rắn trong vấn đề Điếu Ngư/Senkaku để không chỉ xoa dịu công chúng vốn ngày càng lo ngại về Bắc Kinh mà còn để củng cố vị trí chính trị đang bấp bênh của mình.
Mặc dù khó để hiểu được – dù giới lãnh đạo Trung Quốc không bị trói buộc bởi thùng phiếu – tính cấp bách trong nước tương tự cũng có thể đã xảy ra với Bắc Kinh. Tâm lý chủ nghĩa dân tộc đang tăng lên ở Trung Quốc, điều này rõ ràng đã khiến cho những người lãnh đạo cảm thấy họ cần phải ăn to nói lớn trong bất cứ tranh chấp lãnh thổ nào liên quan đến quốc gia vốn là thủ phạm của cuộc chiếm đóng tàn bạo trong thời kỳ 1931-45 trên hầu hết cả nước. Các ngư dân ở Gangfu nên làm quen với những cơn sóng dữ là vừa.
@X-Cafe
—————————————————————————————————————————————————-