Kim Jong Il, con người lạ thường của một chế độ bệnh hoạn

Lê Quốc Tuấn, X-Cafevn

Sau những vụ ồn ào về thữ nghiệm vũ khí hạt nhân năm ngoái, tuần này, hình ảnh đặc thù của Kim Jong Il lại xuất hiện trên trang nhất của báo chí truyền hình, truyền thông thế giới qua chuyến xuôi nam đi thăm Trung Quốc của ông.

Mục đích chuyến đi này là để người lãnh đạo Bắc Triều Tiên 68 tuổi này tìm kiếm các hỗ trợ từ Trung quốc về tài chính và một chỗ dựa cho chế độ quá suy sụp của mình. Đồng thời, có lẽ cũng nhằm cố gắng tìm sự đồng thuận, đỡ đầu của nước bảo trợ cho Kim Jong Un, đứa con trai đang được tích cực “xức dầu thánh” để đăng quang kế nhiệm mình vì tình trạng sức khỏe ngày càng tệ hơn của Kim.

Có thể nói, chế độ của Kim Jong Il ở Bắc Triều Tiên là một sự bất thường ngay cả khi đem so sánh với những nước cộng sản độc tài ít ỏi còn lại trên thế giới như Trung Quốc, Việt nam và Cuba. Chế độ này là sự kết hợp nỗi ám ảnh bí mật của chế độ độc tài cộng sản với chủ nghĩa biệt lập kinh điển mà điển hình rõ rệt nhất chính là đất nước Bắc Triều Tiên khép kín lâu nay.

Còn về phương diện cá nhân, tối thiểu là Kim Chính Nhật đã thực hiện được cho mình hình ảnh của một con người hết sức cá biệt ở những tiêu chuẩn tiêu cực nhất khiến có thể gọi là một kẻ lạ thường, điên khùng trước cái nhìn của cả thế giới.

Người Bắc Triều Tiên phải gọi Kim là vị “Lãnh tụ Kính yêu”, họ phải “sẵn lòng chết cho lãnh tụ Kim”; hệ thông truyền thông Bắc Triều Tiên gọi Kim là một nhà lãnh đạo tài ba không ai có thể so sánh bằng. Trong khi Hàn Quốc và giới truyền thông Hoa Kỳ gọi Kim là thằng dở hơi (wacko); Tổng thống Mỹ George W. Bush từng gọi Kim là một đứa trẻ hư đốn (spoiled child).

Ngoài tài năng cai trị, “chính sử” của Bắc Triều Tiên còn ghi lại rằng, năm 1964, sau khi tốt nghiệp đại học, Kim đã viết 1.500 cuốn sách, tất cả đều được lưu trữ trong thư viện nhà nước. Ngoài ra ông còn đã từng viết sáu vở opera, tất cả đều hay hơn bất cứ vở nhạc kịch nào trong lịch sử âm nhạc và là người đã thiết kế Tháp Juche, một ngọn tháp cao 150 mét để kỷ niệm người cha của mình.

Sự thật là con người ngạo nghễ, bất cần dư luận này có đủ trí tuệ khôn ngoan để được giữ vững được vị trí của mình bất chấp thực tế của một đất nước khánh kiệt, một nền kinh tế trống rỗng, một guồng máy cai trị quan liêu, tham nhũng và một quân đội “hùng mạnh” nhưng chưa từng được thử thách bao giờ. Kim đã đánh lừa được một số người giỏi và sáng giá nhất như đã từng được cựu bộ trưởng ngoại giao hoa Kỳ Madeline Albright ca ngợi trong chuyến thăm chính thức của bà. Kim từng đe dọa sẽ từ bỏ cuộc đình chiến năm 1953 trong Chiến tranh Triều Tiên, bắn một tên lửa vào Biển Nhật Bản và chặn một máy bay trinh sát Mỹ trong không phận quốc tế. Kim cũng đã từng đồng ý tháo dỡ khả năng hạt nhân của nước mình để đổi lấy viện trợ năng lượng quốc tế và các lợi ích khác. Ngoài ra, Kim dám xúc phạm đến chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào trong cuộc họp báo riêng của mình. Và mặc dù chống Kim, tất cả các nước lớn, các nguồn thông tin, từng liệt chế độ của Kim vào thành phần của Trục Ma Quỷ (Axis of Evil) nhưng Kim vẫn còn đầy đủ quyền lực và không hề có dấu hiệu suy yếu nào.

Làm thế nào để ông có thể quản lý để đánh lừa được cả một dân tộc và nhiều người khác trên thế giới như thế ?

Những điều tra của Nam Hàn và thế giới phương Tây về chế độ và chính con người của Kim phần nào đã trả lời được câu hỏi ấy. Tất cả sức mạnh của Kim và chế độ khởi đi và nằm trong hai nguyên tắc: Tàn ác và Bí ẩn. Và có lẽ, hai nguyên tắc ấy chỉ có thể thực hiện được ở một con người luôn cố tạo cho mình dáng vẻ kỳ bí nhưng đàng sau là cả một cá tính bệnh hoạn, tâm lý thất thường, trong một đời sống cá nhân xa hoa và thác loạn.

Tàn ác:

Về đối nội: Kim đã cai trị bằng một chế độ tệ hại nhất trên hành tinh. Tàn ác lớn nhất là Kim luôn luôn sử dụng gần 24 triệu dân mình làm con tin trong các mặc cả với phương Tây. Ông đã dùng các tù nhân để thử nghiệm các vũ khí chất độc và sinh học, xử dụng tù nhân trong các lao động nô lệ và xử phạt nặng nề những người muốn chạy trốn khỏi “thiên đường của công nhân và nông dân”. Kim đã chủ trương bắt cóc hàng trăm người vô tội từ Hàn Quốc, Nhật Bản và Trung Quốc tiếp tục cầm giữ họ để đào tạo gián điệp phá hoại cho mình.

Như Hwang Jang Yop, một nhân vật cao cấp trong chính phủ trước đây, đã đào thoát khỏi Bắc hàn đã nói “Chắc chắn chế độ độc tài của Kim Jong Il là khắc nghiệt nhất và khả năng lãnh đạo của Kim là tuyệt vời. Với khả năng siêu việt này Kim đã hủy hoại đến chính công lao cha mình, cả xã hội của Bắc Triều Tiên và nhiều người ngây thơ phục tòng ông”.

Về đối ngoại: Kim chủ trương đóng cửa, rút cầu, bế quan tỏa cảng. Trước khi kế vị ngai vàng trụy lạc của cha, ông luôn luôn được nhắc đến chính thức trong báo chí trong tất cả các mánh lới xiên xẹo có thể có được để đánh bóng mình. Kim là Trung tâm của Đảng, Tổng thủ lĩnh Thanh Niên. Bởi vì trước đó, không một ai biết gì về Kim. Kim đã chưa từng bao giờ đi du lịch qua phương Tây. Khi Kim cầm quyền, ít ai nghĩ rằng ông có thể giữ được quyền lực, nhưng Kim đã củng cố được cơ chế cha mình ban cho và khai triển những kỹ thuật khác để tăng sức mạnh của mình, và quan trọng hơn cả là Kim đủ độc ác để thi hành.

Trước giới quan sát quốc tế, Kim đã thực hiện một quá trình chuyển đổi có chủ ý từ tính cách ẩn dật và lập dị khi ông đã ngày càng vững vàng trên sân khấu công cộng. Trong khi đó, Kim đã học để chơi các ván bài ti tiện mà ông nắm giữ được với kỹ năng của một người có nhiều tay tại cuộc cờ quốc tế.

Để chắc ăn, Kim phô trương mối nguy hiểm cho các láng giềng mình để qua đó gián tiếp đe dọa Hoa Kỳ. Taepdong, một tên lửa loại mới có thể bắn đến bờ biển phía Tây của Hoa Kỳ. Kim còn cho thấy, mình sẽ có thể gắn thêm một thiết bị hạt nhân trên những tên lửa chết người đó. Tóm lại, hiện nay Kim cho thấy rõ ràng có đủ sức mạnh trong tầm tay của mình để khuấy động xung đột trong khu vực. Những xung đột vốn có thể dẫn đến một cuộc chiến tranh mà ông không thể thắng, nhưng những thiệt hại tương tàn – thường dân bị sát hại, tài nguyên bị hủy hoại cùng những tác động xấu đến kinh tế – sẽ tức khắc làm rúng động khu vực và cả Hoa kỳ.

Trong khi đó, Kim Jong Il xuất khẩu các sản phẩm thấp hèn của mình như tên lửa, vũ khí hóa học, sinh học, công nghệ hạt nhân, ma túy, nô lệ tình dục và tiền giả ra khắp thế giới. Những đất nước ngỗ ngịch từng có chiến tranh với Mỹ và các xung khắc với các nước khác đã mua được các vũ khí nguy hiểm từ Bắc Triều Tiên. Trong vai trò gián tiếp, Kim hỗ trợ các radar thám thính cho Iran, Syria, Venezuela và những phong trào khủng bố. Thực tế Kim đã đóng một vai trò đe dọa hơn nhiều so với thách thức trực tiếp tới Mỹ của mình.

Bí ẩn:

Duy trì bí ẩn về chế độ và cá nhân mình là một trong những kỹ thuật để bảo vệ quyền lực mà Kim Jong Il đã khai thác đến mức khác thường. Bằng tất cả quyền lực, guồng máy cai trị bạo tàn trong tay, Kim luôn tăng cường gìn giữ các bí mật về đời sống cá nhân. Ông thường tránh xuất hiện trước công chúng. Người dân thường trong nước không có cách nào để hiểu được về tâm lý và tính cách của Kim. Bất cứ ai có cơ hội gần gũi với Kim, nhận ra điều gì tiêu cực về Kim cũng phải giữ gìn che đậy hoặc là lập tức bị “biến mất” nếu để lộ ra công chúng. Cá tính của ông có thể giải thích đưọc phần nào qua tiết lột của Lee Young Kuk, một trong những vệ sĩ cũ của Kim đã mô tả Kim như một con người “dễ mất kiên nhẫn do hậu quả uống quá nhiều rượu và do các vấn đề gia đình khi ông còn ấu thơ, đó là lý do tại sao ông có thói quen quyết định công việc đột ngột, bất ngờ và vội vàng”.

Những người viết sử của Bắc Triều Tiên còn thêu dệt thêm những bí ẩn xung quanh ngày và nơi sinh của Kim. Theo các quan chức nhà nước, ông được sinh ra trong tháng 2 năm 1942 tại căn cứ du kích của cha mình trên núi Paektu, ngọn núi cao nhất của Bắc Triều Tiên. Khi ông sinh ra, “có các lằn chớp và sấm sét, những tảng băng trôi trong hồ giữa rặng núi Paektu phát ra loại âm thanh huyền bí và có một vầng cầu vồng sáng rực rỡ xuất hiện”. Tuy nhiên, các sử gia đúng đắn nói rằng sư thực là Kim sinh ra một năm trước đó trong thời gian cha ông sống lưu vong ở Siberia.

Người ta tin rằng ông đã kết hôn một lần, có một đứa con từ cuộc hôn nhân này, song song đó ông cũng đã có ba tình nhân và hai đứa con khác. Một trong những con trai của Kim, Kim Jong-nam, nhân vật lẽ ra thừa kế quyền lực của Kim, đã bị thất sủng sau một vụ bắt giữ hồi năm 2001 tại Tokyo khi chàng xử dụng hộ chiếu giả để đi du lịch.

Giống như bất kỳ nhà độc tài khôn ngoan nào trong quá khứ lịch sử con người. Kim Jong-il không ngừng xây dựng một sự sùng bái nhân cách cho cá nhân và gia đình mình. Hình ảnh của ông và người cha quá cố được trang hoàng ở tất cả các công trình công cộng, và hình phạt cho bất cứ lời chỉ trích phê bình nào đến lãnh tụ “kính yêu” là phạt tù trong trại tập trung. Cả hai ngày sinh nhật của hai cha con Kim là hai ngày lễ quan trọng của quốc gia. Tất cả các phương tiện truyền thông của Nhà nước, tất nhiên, liên tục khen ngợi hết lời vị “Lãnh tụ kính mến”.

Cá tính bệnh hoạn, đời sống thác loạn xa hoa:

Nói đến cá tính lạ thường của con người này, có thể bắt đầu bằng một nhận xét của Sam Harris trong tác phẩm “Thư gởi một quốc gia Kitô giáo” cho thấy tính khí của con người này bệnh hoạn ra sao: “Kim Chính Nhật, đã đòi hỏi là giường ngủ của y ở nhiều nơi cư ngụ khác nhau phải được đặt chính xác năm trăm mét trên mức nước biển. Nệm giường của y phải được nhồi bởi các thứ lông vũ mềm mại nhất mà chúng ta có thể tưởng tượng được. Các thứ lông vũ đó chính là các lông măng dưới cằm của giống chim sẻ. Phải cần đến bảy trăm ngàn con chim sẻ để dồn đủ lông cho một tấm chăn như thế”.

Kim Jong-il nổi tiếng với thị hiếu lập dị và ngông cuồng của mình. Ông nhập khẩu hàng năm một lượng rượu cognac Hennessy trị giá đến 700,000 mỹ kim, thích phim ảnh Hollywood như “Rambo” và loạt phim kinh hoàng “Thứ Sáu ngày 13”. Kim cũng rất thích đua xe, và có bộ sưu tập xe hơi phong phú, bao gồm tất cả các loại đắt tiền nhất từ Mercedes, Fords, Cadillac, Ferrai, Lambroghini, Lincolns…

Kim Jong Ryul, 75 tuổi, nguyên là một đại tá của Bắc Triều Tiên đã trốn khỏi Bắc Hàn, sống lưu vong hơn 16 năm ở Áo, đã viết một cuốn sách để ông “có thể chết đi mà không bị lương tâm cắn rứt” đã tiết lộ hai thập kỷ chuyên truy lùng mua sắm những thứ xa hoa ở châu Âu cho nhà lãnh đạo của đất nước ông, trong khi đất nước thì nghèo khó và những người dân thường phải chết đói.Sử dụng tên giả là Emil, ông Kim J.Ryul thường xuyên đi qua châu Âu bằng một hộ chiếu ngoại giao và một vali đầy tiền mặt để mua sắm xe hơi, máy bay, súng và các thực phẩm đặc biệt cho cả Kim Il-sung và con trai ông, Kim Jong-il. Các hàng hóa mua được và tiền sẽ được giao dịch thanh toán qua ngả Vienna, lợi dụng lợi thế của các trương mục ẩn danh, quy tắc thương mại lỏng lẻo và những kiểm tra tối thiểu trên máy bay dành cho hàng ngoại giao.

Ông nhận xét rằng mặc dù công khai tố cáo chủ nghĩa đế quốc và văn hóa đồi trụy phương Tây nhưng thực chất gia đình cầm quyền của Kim Jong Il đã có một đời sống điển hình nhất của một thứ đời sống sa đọa, bệnh hoạn. Ông Kim Ryul cho biết các nhà lãnh đạo Bắc Triều Tiên có hàng chục biệt thự, một số trong đó được xây dựng dưới lòng đất, được trang hoàng với các chùm đèn xa hoa, thảm Ba Tư quý hiếm và tất cả các loại đồ nội thất đắt tiền. Ông cho biết một số các biệt thự còn được trang bị hệ thống thông gió đặc biệt để đề phòng một cuộc tấn công bằng hạt nhân.

Ông cho biết Kim Il-sung “chỉ ăn thức ăn nước ngoài”. Khẩi vị của Kim là tôm hùm, trứng cá muối, sushi hảo hạng và thịt lừa rang. Ông nói thêm: “Tại Vienna, có một tùy viên đặc biệt, bạn của tôi, một người chỉ chuyên mua sắm đặc sản nước ngoài cho nhà độc tài”. Hàng đoàn đầu bếp giỏi được gửi từ Bắc Triều Tiên đến Áo để nghiên cứu học hỏi các cách nấu ăn tinh xảo ngon miệng phục vụ lãnh tụ kính yêu.

Trong tuần lễ này, nhà lãnh đạo “kính yêu” đang ở Trung quốc trong một chuyến đi lạ thường, ly kỳ như tiểu thuyết giả tưởng. Vì mắc một chứng bệnh tâm lý sợ máy bay rớt, ngài không bao giờ đi máy bay. Trong các chuyến công du trước đây đến Trung quốc và Nga, ngài luôn xử dụng phương tiện an toàn nhất : xe hỏa. Lần này, ngài đã đi trên một đoàn xe lửa bọc thép dài 17 toa, chạy kèm theo hai bên là những chiếc limousine và đoàn xe bus của đoàn nhân viên tùy tùng phục dịch. Đoàn xe “bí mật” này chạy qua thành phố Đan Đông biên giới Hàn/Trung vào hôm 3 tháng Năm, nghỉ lại qua đêm ở Đại Liên, sau đó viếng thăm một nhà máy, khu công nghiệp ở đó để cuối cùng đến thủ đô Bắc kinh ngày 5 tháng Năm để vị lãnh tụ Kim lạ thường này gặp gỡ các quan thầy cao cấp nhất cũa nước bảo hộ Trung quốc. Ra khỏi chiếc xe hỏa bọc thép, Kim tiến vào nhà khách quốc gia Trung Quốc Diaoyutai trong một đoàn xe 40 chiếc. Nơi đây, cựu tổng thống Hoa Kỳ Richard Nixon đã từng lưu lại trong chuyến viếng thăm 40 năm trước của ông đến Trung Quốc.

Chuyến đi ồn ào đông đảo mà lại lặng lẽ này thật quả là một biểu tượng quái gở nền ngoại giao thế kỷ hai mươi mốt. Trong khi các hãng truyền thông phương Tây, các báo chí, đài truyền hình Nam Hàn và Nhật Bản đưa tin từng giờ về chuyến đi “bí mật” này, sự kiện hệ thống truyền thông Trung quốc giữ im lặng, không hề chính thức loan báo gì đến cuộc viếng thăm cấp quốc gia của Kim cũng đã cho thấy phần nào tính quái gở của ngành truyền thông và trong công việc ngoại giao của phía Trung Quốc.

Quả là những chuyện chỉ có thể xảy ra ở những xứ “lạ” ! Và quả là nhân loại chung quanh, đặc biệt là những nước có ảnh hưởng trực tiếp đến các xứ “lạ” này cần phải suy nghĩ về mối quan hệ của mình với những con người, chế độ như thế này

@ X-Cafe

Dự án Hồ Tràm: Liên minh của kẻ có tiền, kẻ có quyền và kẻ khả nghi

Mời xem dự án Hồ Tràm qua vedio


Vân Trường dịch

Một gia đình châu Á đầy quyền lực có dính líu đến mafia Trung Quốc, một cựu Thủ tướng Canada và một công ty phát triển khu du lịch có trụ sở đặt tại Vancouver thì có điểm gì chung?

Câu trả lời là một bãi biển nguyên sơ tại Biển Đông, từng là một chỗ trú chân cho quân đội viễn chinh Mỹ trong chiến tranh chống cộng sản và sau này có lúc là “địa đầu” cho những “thuyền nhân” Việt Nam đang tìm cách chạy trốn khỏi quê hương.

Dự án 4,2 tỷ US$ này được gọi là Dự án Hồ Tràm và tập hợp được: cựu Thủ tướng Canada Jean Chrétien, Tập đoàn ACDL (Asian Coast Development Ltd  – Công ty Phát triển Bờ biển châu Á) bản doanh đặt tại thành phố Vancouver, và bà Pansy Ho, con gái ông Stanley Ho, vua các sòng bạc tại châu Á, người từng được các cơ quan tình báo Canada, Úc và Hoa Kỳ để ý vì dính dáng đến những tổ chức tội phạm Trung Quốc.

Trong tuần qua có thông báo rằng Tập đoàn ACDL đã được phép chính thức đi vào xây dựng một sòng bạc (casino) theo “phong cách Las Vegas” lần đầu tiên ở Việt Nam.

ACDL đã chọn MGM Mirage làm đối tác trong việc quản lý sòng bạc ở Hồ Tràm.

Bà Pansy Ho là một nhân vật chủ chốt trong MGM Mirage và cũng là người liên doanh đối tác trong những hoạt động kiểu sòng bạc khổng lồ ở châu Á.

Ngày 9 tháng 4 vừa qua, ông Jean Chrétien, một trong những chính trị gia “lão làng” nhất của Canada đã gặp Thủ tướng Việt Nam là ông Nguyễn Tấn Dũng tại Hà Nội để tái khẳng định sự hỗ trợ của ông và cam kết của ACDL trong dự án ở dải Hồ Tràm.

Cuộc gặp này diễn ra chưa đầy hai tuần sau khi cơ quan kiểm tra luật lệ sòng bạc ở New Jersey (Mỹ) nhận định rằng bà Pansy Ho là một đối tác không thích hợp cho MGM Mirage vì quá lệ thuộc vào cha mình về tài chính. Cơ quan này đã quan sát những hoạt động của MGM tại Atlantic City.

“Khi kẻ có tiền, kẻ có quyền và kẻ khả nghi cùng nhau xây dựng một sòng bạc thì đáng chú ý đấy”, một chuyên gia lâu năm trong việc phân tích các tổ chức tội phạm nói như thế với tờ Asian Pacific Post.

Ông lưu ý rằng bà Pansy Ho từng xin phép mở sòng bạc ở Vancouver dưới thời ông Glen Clark làm Thủ hiến bang British Columbia. Sau khi có những ý phản đối tương tự từ những nhà phân tích các tổ chức tội phạm gốc châu Á, đơn này đã bị rút ra.

Không như ở British Columbia, nơi mà các đơn xin mở sòng bạc và việc điều tra dính dáng vụ việc được giữ bí mật, ở New Jersey các nhà chức trách điều hành công bố các phát hiện của họ, cho thấy ông trưởng tộc họ Ho cho các băng nhóm tội phạm “hoạt động và phát triển mạnh” trong các sòng bạc của mình ở Macau.

Và cho thấy rằng con gái ông là bà Pansy Ho phụ thuộc vào ông về tài chính và nằm trong vòng ảnh hưởng của ông.

Sự nghi ngờ này đã khiến MGM Mirage phải đồng ý bán đi cổ phần của họ trong Borgata Hotel Casino & Spa – một trong những sòng bạc hàng đầu ở (thành phố) Atlantic City – hơn là từ bỏ cuộc chơi béo bở ở Macau, nơi mà họ có một liên doanh với con gái ông Stanley Ho.

Theo báo cáo của các thanh tra sòng bạc,  MGM Mirage đơn giản đã thay Stanley Ho bằng Pansy Ho khi họ nhận ra rằng họ sẽ không được cấp giấy phép hoạt động ở New Jersey nếu họ có liên hệ với Stanley Ho.

Cơ quan điều tra ở New Jersey cho biết rằng 90 phần trăm tiền mà bà Pansy Ho bỏ ra trong phần liên doanh với MGM Mirage đến từ cha bà.

Pansy Ho không có kinh nghiệm điều hành sòng bạc và vẫn tiếp tục giữ những vị trí lãnh đạo trong các công ty của cha mình, theo bản báo cáo. Năm ngoái, bà nói rằng công việc của bà không liên quan gì đến cha bà.

MGM Mirage đã mạnh mẽ bảo vệ bà Pansy Ho, và trong một ghi nhận đã tuyên bố rằng bà chưa bao giờ bị buộc tội làm việc gì sai trái.

“Các thanh tra sòng bạc ở những nơi chúng tôi hoạt động biết rõ chuyện này và được cung cấp đúng những thông tin mà nhóm thanh tra ở New Jersey có. Tất cả trong số họ hoặc là kết luận rằng mối quan hệ giữa công ty chúng tôi và bà Pansy Ho nằm trong khuôn khổ pháp lý, hoặc là kết luận rằng tiếp tục điều tra là việc không cần thiết. MGM Mirage xây dựng quan hệ đầu tư với bà Pansy Ho với mục đích đảm bảo rằng các tiêu chuẩn cao nhất được thỏa mãn, các luật lệ có hiệu lực được tuân thủ, và những ảnh hưởng xấu được ngăn chặn. Chúng tôi đã có một mối quan hệ làm việc rất tích cực với bà Pansy Ho và có một thành tích hoạt động hoàn hảo tại MGM Grand Macao”, công ty này tuyên bố.
Tại Hồng Kông, ông Stanley Ho đã một lần nữa buộc phải nói rằng không có “cơ sở” nào để nói ông có liên hệ với Tam Hiệp Hội Macau hoặc các tổ chức tội phạm.

Các cáo buộc đối với nhà tỷ phú “mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao” này không phải mới.

Vào năm 2004, trong một phóng sự hai kỳ về Stanley Ho, báo Asian Pacific Post đã đưa những chi tiết về quan hệ của ông vua sòng bạc với những bạn bè cao cấp ở gần như khắp mọi nơi trên thế giới. Ở Canada ông đã được chào đón, dụ dỗ và đã nhận huân chương từ những nhân vật như Jean Chrétien, Brian Mulroney và nhiều nguyên thủ của British Columbia. Cựu Tổng thống Mỹ Bill Clinton, Tổng thống đã bị lật đổ Joseph Estrada của Philippines, cựu Thủ tướng Anh Margaret Thatcher, ông trùm Trung Quốc Giang Trạch Dân chỉ là một số tên tuổi trong danh bạ  của Stanley Ho.

Stanley Ho từng là ông chủ của Hotel Sutton Place ở Vancouver và được mô tả là có dinh thự xấu nhất tại cổng vào của công viên Stanley Park nổi tiếng thế giới. Các dữ liệu tình báo – mà Stanley Ho bác bỏ kịch liệt – nói rằng những hoạt động của ông vua cờ bạc này có liên quan mật thiết đến các tổ chức tội phạm châu Á. Một tài liệu của RCMP[1] mang tên “Asian Organized Crime Roster” (Danh sách tội phạm có tổ chức tại châu Á) liệt kê ông dưới danh nghĩa trùm Tam Hiệp Hội và một báo cáo tương tự của Mỹ đặt Stanley Ho vào danh sách những người cần phải theo dõi.

Nhưng tất cả những mối quan hệ tình nghi giữa Stanley Ho và giới tội phạm đều chưa được chứng minh. Vì vậy, Ho và gia đình ông vẫn có thể tiếp tục xây dựng một đế chế kinh tế toàn cầu với rất ít cản trở và rất nhiều ảnh hưởng.

Một nguồn tin – thuộc nhóm nghiên cứu các tổ chức tội phạm ở châu Á – cho Asian Pacific Post biết rằng Stanley Ho và các quan hệ của ông xuất hiện trong rất nhiều tài liệu tình báo. “Chắc chắn các chính trị gia ở đây đều biết chuyện này, nhưng họ vẫn quan hệ với Stanley Ho”, nguồn tin này cho biết, và nói thêm rằng các vấn đề này đã được mang ra bàn trong Quốc hội Canada.

Trong một vụ bê bối liên quan đến ông, xảy ra ở Philippines và khiến thị trường chứng khoán nước này sụp đổ, Ho đã đăng quảng cáo trên báo Manila để tự bào chữa trước những cáo buộc rằng ông có cấu kết với những tổ chức tội phạm. Những cáo buộc này có nguồn từ các dữ liệu hồ sơ của chính phủ Canada. Trong những quảng cáo đó, Ho nhắc đến “những đầu tư đáng kể” của ông ở Los Angeles, San Francisco, Vancouver, Calgary và Toronto. “Tôi đi lại thoải mái và được chào đón ở những nơi đó, kể cả Vancouver, nơi vào năm 1997 tôi đã có hân hạnh tiếp đón các đoàn đại biểu đi dự Hội nghị APEC tại khách sạn Sutton Place của tôi, sang Mỹ thì tôi đã có gặp Tổng thống Clinton”. Vào lúc đó, Ho đã có tên trong nhiều danh sách tình báo của Canada, kể cả trong hồ sơ của Cơ quan An ninh Tình báo của Canada (CSIS = Canadian Security Intelligence Service).

Trong một báo cáo viết cho Bộ Tư pháp Hoa Kỳ, Philip Baridon đã liệt kê Stanley Ho vào danh sách 27 người có liên quan đến các tổ chức tội phạm châu Á và đang bị chính phủ Mỹ theo dõi. Tên của Ho được gỡ bỏ đi sau khi luật sư của ông tới làm việc với Bộ Tư pháp.

Stanley Ho cũng không thành công tại Úc vì có rất nhiều báo cáo của cơ quan tình báo Úc về quá khứ và những quan hệ của ông. Theo một chuyên gia về Trung Quốc ở Queensland, Ho không coi Úc là một “nước thân thiện”. Ông không xin được giấy phép hoạt động tại Úc.

Hình ông Stanley Ho (On Net )

Hội đồng cấp giấy phép mở sòng bạc tại New South Wales (nay không còn hoạt động) có một báo cáo về Stanley Ho được đóng dấu “không được công bố”. Các nhà chức trách vùng này cho rằng Stanley Ho “không đủ điều kiện được phép mở sòng bạc”.

Dự án Hồ Tràm

Khu nghỉ mát đầu tiên trong 5 công trình được dự tính cho Hồ Tràm Strip (dải Hồ Tràm), MGM Grand Hồ Tràm, đánh dấu bước đầu số tiền 4,2 tỷ US$ bỏ ra để xây dựng một khu nghỉ mát đa năng đang được phát triển bởi ACDL trên 420 mẫu đất dọc theo 2,2 km bãi biển hoang sơ của Biển Đông. Nằm ở Bà Rịa-Vũng Tàu, một tỉnh ở phía Tây Nam Việt Nam, cách Thành phố Hồ Chí Minh 130 cây số, nó sẽ là bước đầu của khu hỗn hợp du lịch tham vọng nhất ở Việt Nam.

MGM Grand Hồ Tràm sẽ có 1100 phòng, một nơi đánh bạc và vui chơi giải trí bậc nhất thế giới, sẽ có những cửa hàng bán lẻ sang trọng, nhà hàng ăn uống với đầu bếp chuyên nghiệp cao cấp, những không gian hội họp đáp ứng đòi hỏi của công nghệ cao, có khán đài trình diễn ca nhạc giải trí sống động, có tụ điểm cho dịch vụ spa, một khu vực độc quyền cho VIP và sân golf đẳng cấp cao để có thể tổ chức những giải vô địch hay những trò vui chơi khác bên bờ biển. Mục tiêu chính là để phục vụ cho dân đánh bạc trong vùng và sẽ rất giới hạn đối với người Việt bản xứ.

Hai phần ba dân số thế giới sống tại Việt Nam và 16 nước lân cận, nhưng mới chỉ có năm phần trăm cơ sở sòng bạc có cấp phép của thế giới hoạt động tại những nước này.

Theo một báo cáo vào năm 2009 của Pricewaterhouse Coopers, doanh thu sòng bạc ở khu vực châu Á Thái Bình Dương có thể tăng hơn gấp đôi, từ 16,5 tỷ USD vào năm 2007 đến 34,4 tỷ USD trong vài năm tới.

Nguồn: http://www.asianpacificpost.com/news/topnews/article/alliancerichpowerfulandsuspicious

@ Talawas

Ông Vũ Minh Trí nói về việc mình bị kỷ luật khi tố cáo vụ việc của Tổng cục 2


Chiều 18-3-2010, chúng tôi gồm ba cán bộ lão thành cách mạng, đảng viên lâu năm là Nguyễn Văn Bé, Nguyễn Văn Tuyến, Trần Đức Quế đã tới nhà thăm đồng chí Vũ Minh Trí, người vừa qua có gửi tới lãnh đạo cấp cao của Đảng, Nhà nước văn bản kiến nghị, tố cáo về tình hình cực kì nghiêm trọng tại Tổng cục II – Bộ Quốc phòng. Trong không khí trò chuyện rất thân mật, cởi mở, chúng không gọi nhau là “đồng chí” song ai cũng phấn khởi vì thấy “Lớp cha trước, lớp con sau – Đã thành đồng chí chung câu quân hành”. Dưới đây là một số nội dung trò chuyện, trong đó chúng tôi hỏi, đồng chí Vũ Minh Trí trả lời.

Chúng tôi nghe tin cháu đã bị kỉ luật bằng hình thức khai trừ ra khỏi Đảng, tước quân hàm sĩ quan. Tin đó có đúng hay không?

Thưa các bác, tin đó là đúng. Ngày 10-2-2010 Bộ Quốc phòng có quyết định số 426/QĐ-BQP do thứ trưởng Nguyễn Văn Được kí, theo đó cháu bị thi hành kỉ luật bằng hình thức tước quân hàm sĩ quan. Cùng ngày, Đảng ủy Tổng cục II có quyết định số 27-QĐ-ĐUTCII do bí thư Dương Xuân Vinh kí, theo đó cháu bị thi hành kỉ luật bằng hình thức khai trừ ra khỏi Đảng. Hai quyết định này có hiệu lực kể từ ngày kí. Chiều 5-3-2010, đại diện lãnh đạo, chỉ huy Tổng cục II đã gặp, trao cháu hai quyết định này.

Khi nhận hai quyết định này, cháu có tâm trạng ra sao?

Thưa các bác, cháu thấy hoàn toàn nhẹ nhõm, thanh thản bới hai lí do chính: Một là cháu đã dự kiến và chuẩn bị kĩ về mọi mặt, kể cả về mặt pháp lí và công luận cho nhiều tình huống, trong đó có những tình huống gay go, nguy hiểm hơn thế này; Hai là các quyết định trên giúp cháu khẳng định rõ hơn về bản chất, âm mưu, thủ đoạn của đối tượng đấu tranh, từ đó mà bổ sung, điều chỉnh phương hướng, biện pháp đấu tranh cho phù hợp.

Trong tâm trạng nhẹ nhõm và thanh thản ấy, cháu thấy có một điểm nực cười, đó là ngày 13-11-2007 cháu có gởi các cấp lãnh đạo, chỉ huy một lá đơn đề nghị cháu xuất ngũ theo quy định, chế độ hiện hành với lí do đã suy giảm nghiêm trọng niềm tin vào nhiều cấp lãnh đạo, chỉ huy. Sau đó, trong gần 2 năm rưỡi qua, cháu nhiều lần nhắc lại đề nghị này trong các bản kiểm điểm đảng viên, nhận xét cán bộ, các lần làm việc với lãnh đạo, chỉ huy… Lãnh đạo, chỉ huy các cấp trong quân đội thì đã thống nhất quy kết cháu “sai trái, chệch hướng, phủ nhận sự lãnh đạo của Đảng, chống Đảng, chống quân đội, chống Tổng cục II”, cần bị “xử lí theo quy định của pháp luật”. Ấy vậy mà tới nay, bằng quyết định tước quân hàm sĩ quan chứ không phải là tước quân tịch, loại ngũ, người ta vẫn cố giữ cháu ở lại quân đội, ở lại Tổng cục II.

Hiện giờ, cháu có tâm trạng ra sao?

Thưa các bác, cháu càng lúc càng thấy nhẹ nhõm, thanh thản hơn vì nghĩ mấy năm qua, mình đã cố gắng làm những việc đáng làm, phải làm trên tinh thần “dĩ công vi thượng”. Đặc biệt, sau nhiều năm tồn tại ở một nơi mà phần lớn tổ chức Đảng và cơ quan chính quyền đã bị tê liệt, lũng đoạn, các điều lệnh, chế độ của quân đội, điều lệ, quy chế, quy định của Đảng, hiến pháp, pháp luật của Nhà nước đã bị phớt lờ, bẻ cong một cách nghiêm trọng để phục vụ những lợi ích riêng bất chính, cháu lại có cảm giác mình là một con người ít nhiềư tự do. Người ta có thể giữ cháu ở lại quân đội, ở lại Tổng cục II thêm một thời gian nữa song cháu tin mình có đủ sức mạnh để không bị người ta o ép, khống chế.

Ngày 18-3-2009, tại hội nghị biểu dương những cá nhân có thành tích và tích cực trong đấu tranh phòng, chống tham nhũng do Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng tổ chức tại Hà Nội, chị Phạm Thị Hồng Hoa, nguyên kế toán trưởng Tổng Công ty Mía Đường II, một trong 3 cá nhân được mời đọc tham luận có kể rằng đã có lúc chị định xin ra khỏi Đảng để tiếp tục đấu tranh, rằng khi làm việc với chị, một vị trong đoàn thanh tra của Bộ Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn nói: “Chị là đảng viên, không được phép đi tố cáo”. Đầu tháng 1-2010, trang mạng VietNamNet có đăng bài “Mũ ni che tai trước tham nhũng?” của tác giả Bùi Đức Lại, trong đó chỉ ra 4 “cửa ải” đối với người chống tham nhũng, tiêu cực. Với những gì đã thấy, đã trải, cháu muốn được chia sẻ với chị Hoa về suy nghĩ của chị và rất tâm đắc với các ý kiến của tác giả Bùi Đức Lại.

Cháu có thể nói rõ hơn về những gì cháu đã thấy, đã trải?

Dạ được. Cháu sẽ nêu một số việc làm cụ thể của những đối tượng cụ thể. Ở đây, cháu bỏ qua những việc làm trắng trợn, bỉ ổi của Tổng cục II, chỉ nhắc tới những tổ chức và cá nhân là cấp trên của Tổng cục II.

Ủy ban Kiểm tra – Đảng ủy Quân sự Trung ương đã có nhiều biểu hiện khuất tất, nhiều sai phạm nghiêm trọng trong quá trình kiểm tra, xác minh những nội dung cháu kiến nghị, tố cáo. Ví dụ:

– Tại buổi làm việc sáng 1-10-2008 để phản hồi bản kiến nghị ngày 16-1-2008 của cháu, tổ công tác của Ủy ban Kiểm tra – Đảng ủy Quân sự Trung ương (gồm tổ trưởng là ủy viên thường trực Trần Văn Đạt, tổ viên là trưởng phòng cơ quan – nhà trường Trần Đức Nam, có sự tham gia của phó vụ trưởng Vụ 1A – Ủy ban Kiểm tra Trung ương Trần Quang Đặng) đã làm một việc trái với chức năng, nhiệm vụ của mình là gợi ý lãnh đạo, chỉ huy Tổng cục II và cháu cùng kết thúc vụ việc tại đây, bất chấp một thực tế là vấn đề mà cả hai phía nêu ra đều có tính cách nguyên tắc, có sự đối kháng rất cao.

– Trong thời gian kiểm tra, xác minh các nội dung kiến nghị, tố cáo của cháu, Đoàn công tác của Ủy ban Kiểm tra – Đảng ủy Quân sự Trung ương (gồm tổ trưởng là ủy viên thường trực Bùi Vinh Quang, tổ phó là trưởng phòng cơ quan – nhà trường Trần Đức Nam, ba tổ viên là Nguyễn Đức Toản, Lê Ngọc Thi (trợ lí phòng cơ quan – nhà trường), Bùi Quang Phiếm (trợ lí phòng nhân sự – Cục Cán bộ – Tổng cục Chính trị), có sự tham gia của phó vụ trưởng Vụ 1A – Ủy ban Kiểm tra Trung ương Trần Quang Đặng) đã thể hiện một cách thức làm việc không khách quan, có biểu hiện thiên vị, bao che đối tượng bị tố cáo, đe nẹt, truy bức, cài bẫy người tố cáo: địa điểm là sở chỉ huy Tổng cục II (kể cả khi làm việc với cán bộ nghỉ hưu); để cán bộ Ủy ban Kiểm tra – Đảng ủy Tổng cục II dự, ghi chép trong một số buổi làm việc với các tổ chức, cá nhân do cháu giới thiệu; viện dẫn tùy tiện một số văn bản pháp quy để “bào chữa” cho Tổng cục II; kiểm tra, xác minh chệch vấn đề; khăng khăng đòi cháu đưa ra các chứng cứ như tên, số hiệu kế hoạch điệp báo, tiêu đề, số hiệu bản tin riêng của Tổng cục II trong khi chúng đều thuộc loại tối mật, tuyệt mật; khăng khăng bảo hàng loạt thông tin cụ thể mà cháu nêu ra không phải là chứng cứ… Ngoài ra, họ còn tiến hành sai đối tượng: chỉ thị 251 của Thường vụ Đảng ủy Quân sự Trung ương đã xác định rõ đối tượng phải kiểm tra là tập thể Đảng ủy Tổng cục II và cá nhân trung tướng Vịnh, họ cũng đã chủ động rút từ bản kiến nghị ngày 16-12-2008 và bài viết “Tổng cục II – Vì ai nên nỗi?” của cháu ra 5 nội dung tố cáo tập thể Đảng ủy Tổng cục II, 4 nội dung tố cáo cá nhân trung tướng Vịnh song khi làm việc với các tập thể, cá nhân do cháu giới thiệu, họ lại chỉ hỏi về cháu; vì vậy mà sau khi làm việc với họ, có người đã hỏi cháu mắc sai phạm gì mà bị cấp cao như vậy kiểm tra. Cuối cùng, họ chỉ đọc để cháu nghe mà không để cháu xem hay giữ văn bản kết luận 439 của Thường vụ Đảng ủy Quân sự Trung ương, thậm chí còn từ chối khi cháu đề nghị được kí vào từng trang để có chứng cứ đó là văn bản của cháu đã nghe đọc.

Để thấy rõ hơn sự qua loa, đại khái, hời hợt của họ, cháu nêu ra thêm một ví dụ cụ thể: Ngày 21-2-2008, khi làm việc về 5 điểm trong bản kiến nghị ngày 16-1-2008 của cháu, tổ trưởng tổ công tác nói các điểm đó đều rất lớn, việc kiểm tra, xác minh mỗi điểm phải mất vài tháng, thậm chí vài năm. Ngày 1-8-2008, khi cháu gọi điện hỏi, tổ trưởng tổ công tác nói vẫn đang làm, chưa xong, chưa kết luận. Tới ngày 1-10-2008 tổ công tác mới gặp cháu nhưng không phải là để thông báo kết quả kiểm tra, xác minh hay kết luận mà chỉ để phổ biến một văn bản của Thường vụ Đảng ủy Quân sự Trung ương gửi Ủy ban Kiểm tra Trung ương. Vậy mà với 5 nội dung tố cáo Đảng ủy Tổng cục II (trong đó cả 5 điểm trong bản kiến nghị ngày 16-1-2008 được dồn vào một nội dung) và 4 nội dung tố cáo cá nhân trung tướng Vịnh, đoàn kiểm tra làm việc chưa tới một tháng đã xong (ngày 14-7-2009 có quyết định thành lập đoàn kiểm tra, ngày 13-8-2009 họ đã mời cháu gặp, phổ biến văn bản thông báo kết quả kiểm tra, xác minh).

Đảng ủy Quân sự Trung ương, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng đã mắc nhiều sai lầm, khuyết điểm trong việc lãnh đạo, chỉ huy, chỉ đạo, quản lí Tổng cục II, đã cố tình bao che, dung túng cho các sai phạm của Tổng cục II trong một thời gian dài, đã bỏ qua những kiến nghị, tố cáo của cháu, khiến cháu phải kiến nghị, tố cáo tới lãnh đạo cấp cao nhất của Đảng và Nhà nước; khi được lãnh đạo cấp cao giao nhiệm vụ xem xét, giải quyết thì đã tiến hành một cách hình thức rồi bằng kết luận 439 của Thường vụ Đảng ủy Quân sự trung ương do phó bí thư Phùng Quang Thanh kí, quy chụp cháu là có nhận thức lệch lạc, quan điểm sai trái, phủ nhận sự lãnh đạo của Đảng, phủ nhận công lao, thành tích của ngành tình báo quân sự, chống Đảng, chống quân đội, chống Tổng cục II, kiến nghị, tố cáo với nội dung suy diễn, xuyên tạc, bịa đặt và thái độ hằn học. Quy chụp nặng nề như vậy song họ lại không đưa ra một bằng chứng nào trong khi về cơ bản các nhận thức, quan điểm của cháu đều đã được cháu thể hiện bằng văn bản.

Lãnh đạo cấp cao của Đảng và Nhà nước nhìn chung đã thể hiện sự “im lặng đáng sợ”. Với bản kiến nghị ngày 16-12-2008, sáng 16-2-2009 cháu mới nhận được văn bản 135/VPCTN-PL ngày 9-2-2009 của Văn phòng Phủ Chủ tịch nước gửi Ủy ban Kiểm tra Trung ương đồng thời gửi cháu để thay trả lời, nội dung: “Chuyển đơn trên đến Ủy ban Kiểm tra Trung ương để xem xét, giải quyết theo thẩm quyền”; sáng 4-4-2009 cháu mới nhận được văn bản 674/QPAN12 ngày 31-3-2009 của Ủy ban Quốc phòng và An ninh của Quốc hội, nội dung: “Đã chuyển đơn của ông đến Thanh tra – Bộ Quốc phòng là nơi giúp Bộ trưởng Bộ Quốc phòng xem xét, giải quyết” song tới nay cả Ủy ban Kiểm tra Trung ương lẫn Thanh tra – Bộ Quốc phòng đều chưa có động thái nào trong việc xem xét, giải quyết; Từ Ban Chấp hành Trung ương, Ban Bí thư, Bộ Chính trị, Thủ tướng Chính phủ thì tới giờ cháu vẫn chưa nhận được sự phản hồi trực tiếp nào. Với bản kiến nghị, tố cáo ngày 9-11-2009, cháu mới nhận được văn bản 916/QPAN12 ngày 30-12-2009 của Ủy ban Quốc phòng và An ninh của Quốc hội, nội dung: “Đã chuyển đơn của ông đến Ủy ban Kiểm tra Trung ương Đảng để xem xét, giải quyết theo thẩm quyền”. Trong khi đó, cháu phải chịu nhiều sức ép, sự đe dọa từ phía quân đội và Tổng cục II, mà biểu hiện rõ nhất và gần nhất là hai quyết định thi hành kỉ luật. Nghiêm trọng hơn, bản gốc tài liệu cháu gửi chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng (kèm cả phong bì) ngày 16-12-2008 đã được chuyển cho Tổng cục II và Tổng cục II đã sử dụng nó để đe dọa, truy bức cháu. Cháu cho rằng đây là một việc làm vi phạm pháp luật.

Những việc ấy khiến cháu suy giảm nghiêm trọng niềm tin vào tất cả các cấp lãnh đạo, chỉ huy; thậm chí đối với một số cấp, một số người, cháu không còn một chút tin tưởng và tôn trọng nào.

Cháu có bất ngờ trước các sự việc ấy không?

Thưa các bác, vì hiểu rõ bản chất của các sự việc, các đối tượng có liên quan, thấy được nguy cơ “tự diễn biến” trong quân đội, trong Đảng, trong Nhà nước chúng ta là rất lớn nên cháu hoàn toàn không bất ngờ. Ngay trong bản kiến nghị ngày 16-12-2008 cháu đã dự kiến khả năng các cấp lãnh đạo cao nhất của Đảng, Nhà nước cũng im lặng trước những đề nghị, kiến nghị của cháu, cũng không phải là nơi cháu có thể dựa vào.

Trương Tấn Sang và Lê Đức Anh

Cháu khẳng định rằng thời gian qua, trên cương vị một cán bộ, đảng viên, cháu đã luôn thực hiện tốt các quy định của Đảng, Nhà nước về việc khiếu nại, tố cáo, không hề khiếu nại, tố cáo vượt cấp. Tất cả các nội dung kiến nghị, tố cáo, cháu đều thể hiện bằng văn bản, gửi tới các cấp theo đúng trình tự thời gian và thẩm quyền giải quyết. Nếu các cấp đó không giải quyết hoặc giải quyết nhưng không thỏa đáng thì cháu mới kiến nghị, tố cáo tới cấp cao hơn.

Cháu có nhận xét gì về sự “im lặng đáng sợ” mà cháu vừa nói đến?

Thưa các bác, cháu cho rằng sự “im lặng đáng sợ” ấy xuất phát từ hai lí do chính: Một là thiếu trách nhiệm, thậm chí vô trách nhiệm đối với lợi ích của nhân dân, của dân tộc; Hai là vì dính dáng tới những sai phạm của Tổng cục II nên há miệng mắc quai.

Cháu có nghĩ tới khả năng cháu bị truy tố không?

Thưa các bác, cháu đã nghĩ tới.

Trong kết luận 439 ngày 19-10-2009, Thường vụ Đảng ủy Quân sự Trung ương giao các cơ quan chức năng của Bộ Quốc phòng xem xét, đề xuất hướng xử lí cháu theo quy định của pháp luật. Trong chỉ thị 250 ngày 26-10-2009, Thường vụ Đảng ủy Tổng cục II giao nhiệm vụ tương tự cho các cơ quan chức năng của Tổng cục II. Trong hai quyết định thi hành kỉ luật đối với cháu cũng ghi rõ: “Đồng chí Vũ Minh Trí đã tố cáo sai đối với Đảng ủy Tổng cục II và đồng chí Nguyễn Chí Vịnh, gửi đơn tố cáo đến một số nơi không có chức năng xem xét, giải quyết và nội dung tố cáo đã đưa lên mạng Internet, làm lộ bí mật một số vấn đề về tổ chức và hoạt động của Tình báo Quốc phòng Việt Nam; vi phạm các điều 1, 2, 3, 4, 5 trong quy định số 115-QĐ/TW ngày 7-12-2007 của Bộ Chính trị về những điều đảng viên không được làm và chị thị số 48-CT/TW ngày 14-2-2007 của Bộ Chính trị về bảo vệ bí mật của Đảng trong phát ngôn và sử dụng, bảo quản thông tin, tài liệu trong tình hình mới”.

Vì bị quy chụp, đe dọa như vậy nên cháu đã tự dành cho mình quyền nhờ tới sự bảo hộ của pháp luật, sự bảo vệ của luật sư, sự giúp đỡ của công luận cũng như quyền đưa ra công khai các tài liệu do cháu viết, bị Tổng cục II và Thường vụ Đảng ủy Quân sự Trung ương dùng để quy chụp, đe dọa cháu; nếu cần, cháu còn đưa ra công khai các chứng cứ khác. Những việc cần làm, cháu đều đã chuẩn bị kĩ càng, chu đáo. Qua theo dõi diễn biến một số vụ án gần đây, điển hình là vụ xét xử nữ Anh hùng Lao động Trần Ngọc Sương, cháu tin rằng trước pháp luật và dưới sự giám sát của công luận, sự bình đẳng giữa lãnh đạo, chỉ huy quân đội và Tổng cục II với cháu sẽ được bảo đảm. Cháu cũng luôn tin rằng trắng – đen sẽ sớm rõ ràng. Việc truy tố cháu, đưa cháu ra xét xử chắc chắn sẽ càng làm cho nhân dân biết nhiều hơn về những điều mà lâu nay người ta vẫn dùng yếu tố “bí mật”, “nhạy cảm” để che giấu.

Cháu căn cứ đâu mà tin như vậy?

Thưa các bác, cháu căn cứ lòng dân, sức dân. Trong thư gửi hội nghị tình báo tháng 8-1949, Hồ Chí Minh dạy: “Tai mắt của người tình báo có hạn. Nhân dân có hàng chục triệu tai mắt. Việc gì họ cũng có thể nghe, có thể thấy, có thể biết”. Đã không ngăn được dân biết thì càng không thể ngăn được dân bàn, dân làm, dân kiểm tra. Điều này, tiến sĩ Mai Liêm Trực đã đề cập rất trúng khi trả lời phỏng vấn của trang mạng Tuần Việt Nam: “Tình thế, thời cuộc cũng như tâm nguyện của nhân dân không cho phép anh né tránh được nữa rồi. Dân tộc đang đòi hỏi trách nhiệm ngày một cao hơn của Đảng… Bức xúc của cuộc sống đã đủ nhiều để những người phần nào nguội lạnh phải xem lại mình. Những cán bộ hôm nay đang được hưởng những thành quả mà nhiều thế hệ đã làm nên. Nhà cửa có rồi, lương bổng sống thế cũng tạm ổn. Lí do gì chúng ta phải lo thu vén cá nhân? Đến nồi nào mà còn phải lo mất ghế của mình, để hàng ngày phải nhìn xuống chân ghế? Tạo sao không có dũng khí như các thế hệ cha anh đã làm cho sự nghiệp này của Đảng và của dân tộc chúng ta”.

Sự quan tâm, chia sẻ, động viên của người thân, bạn bè và rất nhiều người vốn không hề quen biết khiến cháu thêm vững tin. Được các bác tới tận nhà hỏi thăm, cháu rất cảm động và phấn khởi.

Cháu có nhận xét gì về hai quyết định kỉ luật vừa nhận được?

Thưa các bác, cháu sơ bộ có hai nhận xét.

Một là hai quyết định đó càng chứng tỏ sự khác biệt căn bản, có tính nguyên tắc cả về mặt chính trị lẫn về mặt đạo đức giữa một bên là cháu với một bên là Chi ủy, Chi bộ 2, chỉ huy Phòng Tham mưu – Kế hoạch của Cục kĩ thuật – Tổng cục II, lãnh đạo, chỉ huy Cục Kĩ thuật, lãnh đạo, chỉ huy Tổng cục II và lãnh đạo, chỉ huy Bộ Quốc phòng.

Hai là như các bác đã biết, cháu gửi bản kiến nghị về Tổng cục II, kèm theo là bài viết “Tổng cục II – Vì ai nên nỗi?” tới lãnh đạo cấp cao của Đảng, Nhà nước; đến này, lãnh đạo cấp cao của Đảng, Nhà nước chưa kết luận về các tài liệu này, cũng chưa trả lời cháu; vì vậy cháu coi mọi kết luận, quyết định đối với cháu của Thường vụ Đảng ủy Quân sự Trung ương, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, Thường vụ Đảng ủy Tổng cục II, Tổng cục trưởng Tổng cục II… đều là vô giá trị và bất hợp pháp; cháu tin rằng sự vô giá trị và bất hợp pháp ấy sẽ sớm bị bác bỏ.

Cháu có định khiếu nại về hai quyết định kỉ luật đó không?

Thưa các bác, cháu hoàn toàn không có ý định ấy.

Tại sao vậy?

Thưa các bác, vì hiện cháu có những việc làm đáng làm hơn rất nhiều.

Xác nhận đây là nội dung trao đổi giữa tôi và ba cụ Nguyễn Văn Bé, Nguyễn Văn Tuyết và Trần Đức Quế

(kí tên)

Vũ Minh Trí

@ Talawas

Bài học Thủ Thiêm, Thăng Long, Pháp Văn, Dung Quất: Lên đỉnh núi vẫn phải leo từng bậc

Nhà máy lọc dầu Dung Quất ở Quảng Ngãi, Việt Nam
Nhà máy lọc dầu Dung Quất ở Quảng Ngãi, Việt Nam

Người Việt Nam nào chẳng muốn nước Việt Nam ta mau trở thành một nước công nghiệp hiện đại. Từ một nước nông nghiệp lạc hậu tiến lên công nghiệp hiện đại là cả một quá trình gian khổ lâu dài, cần có những bước đi thích hợp, có tính toán chu đáo. Vội vã, giản đơn, duy ý chí là thất bại.

Có một lời khuyên đã 17 năm nay của một anh bạn kỹ sư Pháp, Philippe Dubois, làm cho hãng xây dựng Bouygues, sau khi anh đi thăm Việt Nam về, anh thổ lộ cho tôi, tôi tâm đắc và chiêm nghiệm.

Anh kể rằng anh đã thăm khu kinh tế Vũng Tầu (Cap Saint Jacques hồi trước) rồi ra xem vùng Dung Quất, Núi Thành miền Trung, khi chính quyền có ý định xây dựng thành một trung tâm lọc dầu lớn.

Anh kể rằng công ty dầu khí Pháp Total đã nghiên cứu kỹ và từ chối tham gia công trình này, vì nhiều điều không hợp lý. Sau đó hãng dầu khí lớn nhất của Nga cũng đến nghiên cứu, rồi lắc đầu bỏ đi.

Lý do là túi dầu lớn nằm dưới vùng biển ngoài khơi Vũng Tàu, sao lại buộc phải đưa qua đường ống để bơm từng chặng ra tận gần Đà Nẵng, một ngàn kilômét chứ ít ỏi gì đâu.

Sau đó lọc xong lại đưa trở lại vào phía Nam để tiêu thụ và xuống trở lại Vũng Tàu để xuất khẩu, vì cảng miền Trung quá nhỏ. Không có nhà kinh tế, nhà kinh doanh, nhà chính trị am hiểu kinh tế – tài chính nào có thể yên lòng với ý định ngông cuồng, dại dột như thế. Sẽ lãng phí thiết bị, tiền của, nhân lực, thời gian không sao tính hết, sẽ lỗ to, to lắm, rồi đến khi hối hận, muốn phá đi cũng không phá nổi! Sẽ như cục bướu trên lưng!

Quả nhiên, Dung Quất khởi công từ 1997, 13 năm ỳ ạch, ngày khánh thành bị đẩy lùi mãi, tiêu hết hơn chục tỷ đôla vay mượn, vẫn chưa thấy ánh sáng ở cuối đường hầm. Có lúc kiểm tra toàn bộ, phát hiện 2 ngàn, rồi 700 chỗ trục trặc, hỏng hóc. Cả khu Dung Quất đang nheo nhóc kêu cứu, vì thiếu tiền để phát triển, đang ăn đong từng quý một, mọi chuyện đều dở dang, không đồng bộ, chưa nói đến khu kinh tế Núi Thành, «kế hoạch thì to bằng con bò mộng mà thực hiện mới chỉ bằng con chuột nhắt», theo lời một kỹ sư tại chỗ.

Cựu thủ tướng Võ Văn Kiệt trước khi nhắm mắt thốt lên: «Tôi đã sai lớn khi phê duyệt đề án Dung Quất, vì cảng vùng này, từ Chu Lai, qua Sa Kỳ vào Quảng Ngãi chỉ có độ sâu trung bình hơn 10 mét, đón được tầu 10 ngàn tấn, vậy mà họ dám báo cáo trước Quốc hội là đón được cả tầu chở dầu 50 ngàn tấn, 100 ngàn tấn!».

Nhưng còn một vấn nạn lớn hơn, anh P. Dubois nhìn ra, báo động, kiến nghị liên tiếp 17 năm nay, nhưng không một ai trong nước hiểu ra.

Anh đã có 8 năm sang châu Phi giúp các nước Tây Phi làm công nghiệp hóa để dạn dày kinh nghiệm sống. Anh có kinh nghiệm quý muốn chia sẻ với bà con ta. Anh chỉ kiến nghị tha thiết một điều. Hãy dùng một cẩm nang công nghiệp hóa. Một cuốn sách nhỏ vỡ lòng về công nghiệp hóa. Từ những điều nhỏ nhất. Mở dần tầm nhìn cho một xã hội nông dân. Nội dung, theo anh, đại thể là:

Thế nào là chiều dài đo bằng mét, đềcamét, héctomét, kilômét, thế nào là centimét, milimét, là micrông, phần mười micrông…Thế nào là gam…đến kilôgam, tạ, tấn, và ngược lại thế nào là một centigam, miligam …Thế nào là giây, phút, giờ … và một phần 10 giây, một phần trăm giây …Thế nào là một công thức hỗn hợp, trình tự hỗn hợp, các chất hỗn hợp, thời gian hỗn hợp, biến thể khi hỗn hợp 1, 2, 3, 4 chất với nhau…

Những kim loại, hóa chất, chất kết dính thường dùng? đặc tính, bảo quản ra sao?

Có bao nhiêu loại đinh, bề dải? bề rộng? cân nặng? có những loại đinh ốc, đinh xoáy trôn ốc gì, cỡ, dải, tên gọi, bí danh, bí số. Có bao nhiêu loại ốc, cỡ số, công dụng…

Thế nào là đóng đinh đủ chắc, là vặn bù loong đủ chặt?

Có những công cụ thường dùng gì, dao, kéo, búa, kìm, ê ke, thước, công cụ đo điện năng, điện áp, điện trở…Các loại giây điện bằng đồng, sắt, thiếc, chì…, các cỡ khác nhau, công dụng…

Giới thiệu các loại máy gia đình cho đến máy công trường: máy nổ, máy điện, máy may, máy cắt gọt, máy bào, máy ép, máy đào, máy ủi…Cách vẽ sơ đồ, đọc sơ đồ máy móc, phân xưởng, nhà máy.

Anh nói thêm: toàn là những điều thường thức nhỏ nhặt, nhưng rất bình thường trong xã hội công nghiệp. Nhưng lạ lẫm với mọi nông dân. Cái gì nông dân cũng đại khái. Một lát, một buổi, một hồi, một chặp. Bề dài thì một đoạn, một khúc, một khoảng. Rồi một nắm, một nhúm, một bát, một thau …Tác phong nông dân rất tai hại khi vào công nghiệp hóa.

Có người lãnh đạo bàn đủ thứ về công nghiệp hóa, về hiện đại hóa mà cầm búa đóng một cái đinh vào tường cũng lóng ngóng không xong, thay chiếc bóng đèn bị cháy cũng không biết mua bóng nào, lắp làm sao! Nói, khác nhiều với làm là thế. Hãy dành ra một tháng để cả xã hội nông nghiệp làm quen, nhập tâm thành nếp sống quy củ của công nhân.

Những nông dân không được chuẩn bị học làm công nghiệp từ những điều cơ bản, từ vỡ lòng, thì tất nhiên khi làm, cầu chưa thông xe đã lún, gãy, mặt cầu Thăng Long vỡ từng mảng vá, cầu Pháp Văn dầm bị gãy ngang, hầm Thủ Thiêm nứt toang hoác, cầu Cẩn Thơ gặp sự cố kéo dài, khu Dung Quất ốm yếu triền miên. Có 1 đêm, cả khu mất 2.000 con ốc thép to, do nông dân từ Nghệ Tĩnh vào chờ làm công nhân, «thành thạo việc phá đường tầu», coi đó là nguồn kiếm tiền dễ dãi khi bán bù loong cho các bà đồng nát ở quanh. Anh nông dân thấy dây điện vàng, xanh, đỏ, hứng lên nhớ con nhỏ, thế là cắt luôn tửng cuộn mang về quê làm quà, khi anh ta chưa hiểu rõ tác hại đến mức nào.

Cả nước, có khu kinh tế mới, khu công nghiệp mới nào ra trò đâu. Vá víu, què quặt, xộc xệch, hỏng hóc, có nơi đắp chăn, thiếu phụ tùng, bỏ thì thương, vương thì tội, khóc dở mếu dở … Lại còn tính chuyện làm điện nguyên tử, làm đường cao tốc, khi cơ giới hóa nông nghiệp mức thấp nhất vẫn còn ở trình độ sơ khai!

Tôi nhắc lại ý kiến anh bạn kỹ sư Pháp từ Tây Phi làm chuyên gia công nghiệp hóa trở về: Các vị ở Bộ Công thương, ở Bộ Đại học Đào tạo, kỹ sư, giáo viên, nhà kỹ thuật …hãy để tâm soạn thảo tài liệu dễ hiểu, có nhiều tranh vẽ, dùng không chỉ cho các lớp dạy nghề mà cho mọi học sinh sơ cấp, trung học, cán bộ xã thôn, lãnh đạo các cấp, cho đến các vị ở trung ương, cả Bộ chính trị nữa, tạo dần cho toàn xã hội có những kiến thức công nghiệp ngày càng rộng, càng cao, từ đó tạo nên tác phong công nghiệp, có kỷ luật cao, độ chuẩn xác chắc, không thể đại khái, phỏng chừng, qua loa, nhân nhượng, cá nhân vị kỷ, tầm nhìn cạn hẹp, như kiểu sống trong làng xã nghèo khổ xa xưa.

Trong một công trình lớn, chỉ cần vài sơ xuất nhõ: trộn xi-măng sai công thức, nhiều mối hàn bị «khê», một loạt ốc vặn không chặt, nghiệm thu cẩu thả, cân hỏng, cân đong đo đếm đại khái…là dẫn đến hậu quả khôn lường, cả về sinh mạng, tài sản, thời gian toàn xã hội.

Một lời khuyên đã lâu, rất đơn giản, đến lúc cần nhận ra giá trị, nếu không sự nghiệp công nghiệp hóa cứ nằm trên giấy, thành hàng loạt «hàng dỏm», «hàng mã», hiện đại hóa cứ xa vời không sao với tới.

Cũng là góp ý ngay thẳng, thiết thực với các đại biểu Đại hội đảng CS các cấp đang diễn ra trong thời gian tới ở trong nước.

Hãy nhớ một chân lý đơn giản: lên tới đỉnh núi vẫn phải từng bước một.

Ông Mao từng ra lệnh cho cả nước Tàu: «Nhảy Vọt»…xuống hố sâu nghèo đói đấy!

@ VOA